Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Nhỏ Của Nữ Phụ Lụy Tình

Chương 14:

Chương Trước Chương Tiếp

Từ nhỏ, cô ấy đã sợ anh, nhưng lại thích chạy theo anh chơi. Dù là trò chơi của con trai như ném túi cát hay đá gà, cô ấy cũng lẽo đẽo chạy theo xem. Đám bạn bên cạnh thường trêu anh, nói rằng đi đâu Cố An cũng mang theo “cô vợ nhỏ”, thật chẳng có gì thú vị.

Mỗi lần anh định quát cô đi chỗ khác, cô lại tội nghiệp nhìn anh, đôi mắt rưng rưng ngấn nước.

Sau này, anh cố tình dẫn cô đi bắt chuột và rắn nhỏ, dọa cho cô hét lên, ôm đầu chạy trối chết. Từ đó về sau, cô không dám bám theo anh nữa.

Ban đầu anh thấy rất vui. Nhưng một thời gian sau, anh phát hiện cô cũng chẳng có ai chơi cùng. Cả ngày chỉ đi theo ông Thanh ra ngoài khám bệnh, rồi suốt ngày ở trong đống thuốc Đông y. Lúc đó, anh lại cảm thấy không thoải mái.

Cô nhóc ngốc nghếch này, không chơi với anh thì chẳng còn bạn bè nào nữa, sao lại ngốc như vậy chứ?

Về sau, cả hai cùng lớn lên, dần dần hiểu ý nghĩa của hôn ước. Khi nhận ra đối phương chẳng phải gu của mình, cả hai bắt đầu giữ khoảng cách. Dù sống chung một con hẻm, có khi cả tháng cũng không gặp mặt lần nào.

“Mới có hai tháng không gặp, mà người có thể thay đổi nhanh đến vậy sao?” Anh đưa tay xoa nhẹ lớp râu lún phún trên cằm, đầy nghi hoặc.

“Thôi bỏ đi, đừng bận tâm mấy chuyện đó nữa! Có tin từ nhà máy phân bón rồi, chúng ta có đi không?”

“Đi chứ, sao lại không đi.” Cố An đá nhẹ đôi giày cao su xanh, bước đi vài bước rồi quay lại cảnh cáo Cương Tử: “Chuyện hôm nay không được kể với ai, cũng đừng có đưa cho tao mấy bộ đồ kiểu này nữa.”

“Được rồi, anh An bây giờ là người làm trong phòng bảo vệ của nhà máy thép rồi, phải chú ý hình tượng chứ.”

Mẹ nó!

Thanh Âm đi qua hai con hẻm, cuối cùng cũng thấy một quầy hàng đơn giản ven đường. Đó là một khung gỗ sơ sài, trên tấm ván gỗ có mấy chữ “Cắt chìa khóa” được viết bằng sơn đỏ một cách nguệch ngoạc.

“Bác ơi, bác có bán ổ khóa không?”

“Giấy giới thiệu.” Chủ quầy là một ông lão ngoài sáu mươi, tóc bạc trắng, râu ria xồm xoàm. Tay áo bên phải trống không, đong đưa theo gió, nét mặt ông vô cùng lạnh nhạt.

“Cháu không có giấy giới thiệu, cháu trả thêm tiền được không?”

Ông lão ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm cô, trông có vẻ quen mắt.

“Đây là sổ hộ khẩu của cháu, bác xem đi. Cháu đăng ký danh tính thật, được không ạ?”

Ông lão không hề động đậy khóe mắt, chỉ thản nhiên đáp: “Cũng không dám chạy đâu.”

Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm. Cô không rành về lõi khóa hay ổ khóa, nhưng trong thời đại này, đồ dùng thường có chất lượng tốt, cứ chọn loại đắt nhất là được.

Bởi vì đắt chắc chắn có lý do của nó.

“Cháu cần mấy chìa?”

Cô vốn có thể tìm người khác làm chìa khóa, nhưng lại đặc biệt có ấn tượng với ông lão này: “Bác ơi, cháu tìm bác là có lý do đấy. Ổ khóa này có bao nhiêu chìa đi kèm, cháu lấy hết.”

“Thông thường có ba chìa đi kèm. Nếu nhà đông người, có thể làm thêm hai chìa nữa cho cháu.” Ông lão chẳng buồn bận tâm, không thèm ngẩng đầu lên, bàn tay thô ráp thành thạo thao tác cắt chìa.

Trong mắt Thanh Âm, những ổ khóa này trông đều giống hệt nhau, nhưng ông lão lại có thể nhanh chóng chỉ ra ưu nhược điểm của từng loại. Ông chọn ba chiếc chìa từ một chùm chìa khóa lớn, mỗi động tác đều rất nhanh nhẹn và thành thạo.

“Trước đây bác làm nghề gì vậy ạ?” Thanh Âm hỏi, với ý định bắt chuyện thân thiện.

“Hốt phân.”

Thanh Âm khựng lại, không rõ ông lão đang nói thật hay chỉ trả lời qua loa để đuổi cô.

Rõ ràng, ông không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Sau khi chọn xong ổ khóa và chìa, nhận tiền, ông phẩy tay ra hiệu cho cô rời đi.

“Ông ơi!”

“Ông ơi!”

Từ xa, hai cô bé một lớn một nhỏ chạy đến. Bé lớn khoảng tám, chín tuổi, đôi mắt to và sáng, lông mày rậm, khuôn mặt tràn đầy sức sống. Tóc mái dính chặt vào trán vì mồ hôi, trông cô bé như một thú nhỏ đang xù lông vì bị ướt.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️