Trương Anh bị tiếng cắt ngang của cô làm giật mình, mãi một lúc sau mới nhận ra cô đang trả lời bà ấy.
Bà ấy hếch miệng nói: “Một đứa nhóc như cháu thì có việc gì chứ, còn lén cha mẹ ra ngoài một mình nữa. Thế này đi, buổi trưa đến nhà bác ăn cơm, tối bác bảo anh họ đưa cháu về.”
“Bác nói với cháu nhé, lần này cháu đến đúng lúc đấy, chuyện là hai ngày trước, con bé em cháu thi được một trăm điểm, về nhà cứ đòi phần thưởng bằng được, bác cũng hết cách, chỉ đành làm cho nó một bữa thịt kho tàu, cuối cùng làm nhiều quá ăn một bữa không hết, vừa khéo hôm nay cháu qua giúp bác dọn cho sạch nhé, tối bác còn làm món mới.”
Nghe lời này cứ như nói Sở Ngu là đứa chuyên đi vét cơm thừa vậy.
Không phải cô mẫn cảm, dựa vào mô tả về bác gái này trong ký ức của nguyên chủ, những lời bà bác này nói ra tuyệt đối không phải kiểu nói khéo, thấy Sở Ngu đáng thương nên có ý tốt muốn mời cô ăn bữa cơm, lại sợ cháu từ chối mới cố ý nói thành qua dọn cơm thừa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây