Lưu Ngọc Phân ôm gối vùi mặt xuống, rầu rĩ nói: “Em không có bạn.”
Lần này Sở Ngu quả thật cạn lời luôn, cô phát hiện nhà này hình như bị trúng lời nguyền rồi, cái nhà này bất kể là con ông hay con bà, ngoại trừ Lưu Thiết Trụ ra, hình như không ai có bạn bè gì trong thôn cả.
Ngay cả anh trai Sở cũng phải đi học rồi mới quen được vài người bạn tốt chơi với nhau.
“Không sao, im lặng suy nghĩ sẽ khiến con người ta sáng suốt hơn.” Sở Ngu nhìn con nhóc bên cạnh, sau đó buông ra một câu an ủi không có tâm chút nào.
Lưu Ngọc Phân lại ngước đầu lên nhìn cô một cái, chẳng biết thế nào mà lại có ý nghĩ muốn nói chuyện phiếm với người ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây