“Mấy... mấy đứa con trai này, đánh nhau chẳng phải chuyện thường sao, hơn nữa con cái nhà bọn cô cũng bị thương mà.”
“Đúng, đúng, vết thương của anh trai cháu còn được coi là nhẹ đấy.”
Mấy phụ huynh kia lập tức vin vào lí lẽ hùng hồn, mồm năm miệng mười mà bắt đầu la hét ầm ĩ.
Sở Ngu không quan tâm đến bọn họ, xoay đầu nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm ở một bên: “Thầy giáo... thầy thấy rồi chứ, mấy vị phụ huynh này cũng đã đồng ý rằng đây chỉ là chuyện ẩu đả trêu đùa giữa các học sinh, vì vậy cá nhân em cho rằng không có gì để nói cả, chỉ là đánh nhau mà thôi.”
Giáo viên chủ nhiệm luôn ngồi nhìn Sở Ngu dẫn dắt toàn bộ hội trường, hoàn toàn không có đất cho ông ta dụng võ, cho đến khi bị nhắc đến mới tìm được mấy phần cảm giác chân thực ở sân nhà của mình, ông ta chỉnh kính lại, ho nhẹ vài tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây