Sở Ngu tự hỏi có phải mấy ngày nay tần suất anh em nhà cô gặp phải người thần kinh hơi cao một chút rồi không.
Sở Ngu suy nghĩ nhưng không dừng bước chân, sau khi thu tầm mắt về cũng không dừng lại mà cất bước đi.
Ba anh em đã đi xa rồi, mấy cô gái nhỏ không tiếp tục chơi trò chơi vừa nãy ngay lập tức, một cô gái nhỏ đứng bên cạnh Vương Tử Điềm sáp lại gần: “Tư Điềm, sao hôm nay cậu không chào hỏi Sở Ngu?”
Những cô gái cùng tuổi trong thôn không tiếp xúc nhiều với Sở Ngu. Cũng chính là Vương Tư Điềm, không biết đã xảy ra chuyện gì, luôn thích nói chuyện với Sở Ngu, cũng không quan tâm người ta, càng không muốn để ý đến cô ta, rõ ràng lúc nhỏ cô ta luôn cấm mọi người chơi với Sở Ngu.
Vương Tư Điềm còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi khiến da đầu ngứa ran kia, nghe thấy lời nói của cô gái đó, rất lâu sau mới phản ứng lại, cô ta hơi nâng khóe miệng, cười gượng một cái: “Không có gì, chỉ là đã rất lâu không gặp người ta sao, không phản ứng kịp.”
“Tớ mới nhớ ra, mẹ tớ bảo tớ đi rửa bát mà tớ quên mất, không chơi nữa, tớ về trước đây.” Nói xong, cô ta vẫy tay qua quýt vài cái, chào hỏi bạn bè rồi về nhà.
Vương Tư Điềm nhanh chóng về đến nhà, bước vào phòng mình rồi đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa thở hổn hển.
Cô ta đưa tay lên xoa trán, lau mồ hôi, đây là chuyện bình thường trong tiết trời mùa hè, nhưng trong lòng cô ta rất rõ, mồ hôi này không phải là do nóng mà là do bị dọa sợ.
Là do bị kẻ điên đó dọa sợ.
Vương Tư Điềm tựa vào cánh cửa một lúc lâu, cảm thấy chân không còn mềm nhũn nữa mới di chuyển đến giường đất và ngồi xuống.
Cô ta tự rót cho mình một cốc nước và nhớ lại giấc mơ mấy hôm trước.
Khoảng nửa tháng trước, mỗi tối cô ta đều mơ một giấc mơ liên quan đến mình hoặc những người bên cạnh, cảnh tượng trong mơ rất chân thực, giống như những chuyện đó đã thực sự xảy ra vậy.
Lúc bắt đầu giấc mơ, cô ta đã trưởng thành rồi, bối cảnh trong mơ là một ngôi nhà sang trọng và trống trải, ‘cô ta’ quỳ trước mặt một người đàn ông, nước mắt đầy mặt mà lớn tiếng van xin, ‘cô ta’ cầu xin người đàn ông đó tha cho cô ta và cha mẹ.
Người đàn ông không hề bị lay chuyển, nhưng người phụ nữ đứng cạnh anh ta lại khẽ bật cười khi nghe tiếng van xin của ‘cô ta’.
‘Cô ta’ ngẩng đầu nhìn qua, đó là một người phụ nữ vốn nên được gọi là mỹ nhân tuyệt trần, sở dĩ dùng từ ‘vốn nên’ là bởi vì vẻ mặt của cô giống như băng tuyết ngàn năm, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, bất kỳ ai nhìn thấy vẻ mặt như vậy cũng đều không còn bất kỳ suy nghĩ nào về vẻ đẹp của cô nữa.
Vương Tư Điềm luôn cảm thấy người này trông rất quen mắt, nhưng cô ta chưa kịp suy nghĩ thì người phụ nữ đó đột nhiên chậm rãi tiến lại gần, căn phòng rộng lớn mà trống trải, mỗi bước tiến lại gần đều giống như đang dẫm lên trái tim của người khác.
Người phụ nữ nhẹ nhàng cúi người, ghé sát vào tai ‘cô ta’, trầm giọng cười nói: “Mười năm trước tôi đã nói rồi, người tôi muốn giết chết, không ai có thể giữ được.’ Nhìn xem, hiện tại tất cả những gì gia đình cô phải gánh chịu đều là cái giá mà các cô phải trả.”
Giọng nói của người phụ nữ giống như vẻ mặt của cô ta, lạnh lẽo thấu xương, trong giấc mơ ‘cô ta’ ngây người ở đó, sau đó giống như từ bỏ hết thảy, lớn tiếng mắng chửi.
“Sở Ngu, cô là kẻ điên, chết không yên lành!”
Người phụ nữ không phản ứng lại, giống như người bị mắng không phải là cô vậy, ngược lại, người đàn ông vốn không phản ứng gì ở bên cạnh kia lại đột nhiên bóp lấy cổ ‘cô ta’ như một con sư tử đang giận dữ.
Giấc mơ đến đây bỗng kết thúc, cô ta giật mình tỉnh dậy, cảm giác nghẹt thở trong giấc mơ vẫn còn đó, như thể nó đã thực sự xảy ra.