Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Em Gái Dũng Cảm Của Đại Lão

Chương 47:

Chương Trước Chương Tiếp

Cái bếp lò này do Sở Ngu tiện tay mua khi đến chỗ Sấu Hầu Nhân bán thức ăn dân dã, sau khi trở về, đối diện với khuôn mặt đầy sự chất vấn của anh cả Sở, còn nói năng đầy lý lẽ, nói rằng mùa hè dùng lò nấu cơm sẽ khiến giường đất quá nóng, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

Anh cả Sở múc nước nóng ra từ cái nồi sành trên bếp lò, rót vào hai bát sữa mạch nha, lại đánh hai quả trứng vào phần nước nóng còn thừa và khuấy đều, bỏ một chút muối, làm súp trứng gà.

Món này được làm cho Sở Ngu, vì cô không thích sữa mạch nha và sữa bột béo ngậy nên mỗi sáng, anh cả Sở đành phải làm cho cô hai quả trứng, có lúc là súp trứng gà, có lúc là trứng gà luộc hoặc là trứng chưng, mỗi ngày thay đổi luân phiên mấy loại như vậy, nếu không em gái lắm chuyện nhà anh ấy ăn mấy ngày liên tục sẽ chê ngán, không chịu ăn nữa.

Hiện tại, Sở Giang Sơn thật sự cảm thấy rằng người mình nuôi không phải là em gái mà là tổ tông.

Nhớ lại trước đây mình còn chê em gái lầm lì ít nói, bây giờ anh ấy thật sự rất muốn quay lại lúc đó và tát cho mình một cái.

Con mẹ nó, mày lắm chuyện nên mày không biết đủ!

Sau khi ăn xong, Sở Ngu lên núi đi săn như thường lệ, anh cả Sở đề nghị muốn đi cùng cô.

Sở Ngu có chút ngạc nhiên: “Hôm nay anh không đi cắt cỏ heo sao?”

Cô biết quá rõ rằng người anh keo kiệt rất cố chấp với công việc mỗi ngày đi cắt cỏ heo lấy năm điểm công này, sao hôm nay lại không đi cắt cỏ heo nữa mà lại muốn cùng cô lên núi?

Đây là sao vậy, cũng bị xuyên không rồi?

Anh cả Sở lấy ra một bộ quần áo rách nát, vừa thay vừa trả lời: “Cỏ heo mà trường muốn giao, anh đã cắt đủ rồi, sau này mỗi ngày mang cỏ heo đi đổi điểm là được, những chuyện này có thể làm trước bữa ăn sáng, sau này anh sẽ cùng em lên núi.”

Được thôi.

Không dẫn Sở Nhị Đản lên núi là vì cậu bé còn quá nhỏ tuổi, Sở Ngu sợ nếu gặp nguy hiểm sẽ không lo nổi, cậu bé chân ngắn, chạy không nhanh, sẽ dễ xảy ra chuyện. Nếu đổi lại là anh cả Sở, chắc có lẽ không phải là vấn đề lớn.

Thế là ba anh em cùng nhau lên núi, như thường lệ Sở Nhị Đản bị bỏ lại trong túp lều trên sườn núi, Sở Ngu dẫn theo anh cả nhà mình vào trong núi.

Đây là lần đầu tiên Sở Giang Sơn vào sâu trong núi, anh ấy không khỏi há hốc mồm khi nhìn cây cối tươi tốt trước mặt, anh ấy vừa hưng phấn vừa nghi hoặc, người trong thôn luôn nói rằng trong núi rất nguy hiểm, đến người lớn cũng không dám đi vào một mình, nhưng ở đây trông có vẻ yên tĩnh bình yên như vậy, đâu có chút nguy hiểm nào.

Sở Ngu nhìn nét mặt của anh cả Sở liền hiểu được ý nghĩ của anh ấy, cô cảm thấy mình cũng nên để thiếu niên trước mặt mở mang đầu óc hơn một chút.

“Hiện tại chúng ta không tính là đã thực sự vào sâu trong núi, nhưng ở đây cũng không phải quá an toàn, thường có bầy lợn rừng qua lại, nếu đi tiếp vào trong còn có hổ, đặc biệt là lúc hoàng hôn, nếu không nhanh chóng xuống núi, muộn một chút thì rất có thể sẽ gặp phải bầy sói.”

Sở Giang Sơn nghe thấy vậy, sắc mặt tái nhợt đi, anh ấy nắm lấy Sở Ngu: “Vậy tại sao em còn dám tới đây mỗi ngày, đứa trẻ thiếu đạo đức như em, sao gan lại lớn như vậy chứ.”

Sở Ngu rất hài lòng với hiệu quả hoảng sợ mà mình tạo ra.

Đúng, chính là hiệu quả này, có vẻ sau này anh ấy chắc sẽ không dám lẻn đến đây một mình.

Cô xua tay: “Em đã theo ông Lưu học võ lâu như vậy rồi, dù sao cũng học được một chút kỹ năng săn bắn, hơn nữa trên người em còn có bột dược bí truyền của ông Lưu, dã thú lớn ghét nhất mùi này, cách xa rồi cũng hận không thể chạy trốn khỏi em.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)