Sở Ngu biết người này trời sinh nhớ ăn không nhớ đánh, mỗi lần đều bị cô dạy dỗ một trận, dọa đến sợ hãi nhưng vẫn không nhớ đòn, cô tiện tay kéo Lưu Thiết Trụ đang nằm sấp trên đất chơi bị thủy tinh, vung tay ném vào trong ngực Triệu Tú Liên.
Triệu Tú Liên theo bản năng đón lấy thằng nhóc, suýt nữa bị đụng đến không thở nổi, ngực nhói lên một cái đau điếng, bà ta vươn tay chỉ vào Sở Ngu, run rẩy cả nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Đưa sổ hộ khẩu cho tôi, tối mai trả lại cho bà.”
“Mày muốn lấy sổ hộ khẩu để làm gì?” Triệu Tú Liên vuốt ngực nửa ngày mới hít thở xuôi, vội vàng hỏi.
“Đăng kí cho Nhị Đản học tiểu học.”
“Không được.” Theo bản năng, Triệu Tú Liên lên tiếng phản đối, nghĩ đến chuyện vừa rồi Sở Ngu ném con trai mình, lại cứng rắn nói tiếp: “Nhị Đản mới sáu tuổi, học cái gì, đợi hai năm nữa rồi nói sau.”
“Không đi học, ở nhà đợi con trai bà bắt nạt đến thở không ra hơi à? Đừng nói nhảm nữa, cũng không cần bà bỏ tiền ra, nhanh chóng đưa tôi sổ hộ khẩu đi.”
Ai nói không cần bà ta trả tiền? Trong lòng Triệu Tú Liên phẫn nộ phản bác.
Trong lòng bà ta luôn cho rằng, số tiền trong tay ba anh em bọn họ là tiền của bà ta, mấy ngày nay nhìn ba anh em đó mỗi ngày ăn ngon uống ngon, trong lòng bà ta giống như đang rỉ máu, đây đều là tiền của bà ta đó.
Triệu Tú Liên đang nghĩ thầm như vậy, cũng không biết vì sao bà già chết tiệt kia còn chưa tới cửa làm ầm ĩ, ngày đó rõ ràng bà ta đã nói rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Hừ, cả nhà này từ già đến trẻ không có ai nên hồn cả!
Triệu Tú Liên do dự không chịu lấy sổ hộ khẩu ra, còn tiếp tục khuyên bảo: “Năm nay Thiết Trụ cũng phải đi học, anh trai lớn hơn lại cùng lớp với em trai kém mình hai tuổi, Thiết Trụ sẽ rất mất mặt, mày làm chị gái, cũng không thể chỉ nghĩ đến Nhị Đản mà không suy nghĩ tới Thiết Trụ một chút chứ?”
Sở Ngu lại không phải kiểu người có thể dễ bị đánh bại, cô buông tay: “Đây là vấn đề của Lưu Thiết Trụ, nó phải tự mình giải quyết, nhưng bà yên tâm đi, nhìn mặt thôi ai cũng không biết nó quan hệ gì với Nhị Đản, dù sao không phải tất cả mọi người đều mù.”
Triệu Tú Liên tức chết, lời này muốn châm chọc con trai bà khi lớn lên trông xấu xí, nhưng bà ta lại không phản bác được điều gì.
Diện mạo hai anh em nhà họ Lưu đều giống cha ruột, mặt như cái bánh, vừa đen vừa thấp, đứng cùng ba anh em nhà họ Sở đúng là cực kỳ đối lập.
Bà ta nghẹn một hơi, lấy sổ hộ khẩu ra ném cho Sở Ngu, trong lòng phẫn nộ nghĩ: Để cho thằng nhóc kia đi học, đến lúc đó tuổi còn nhỏ không theo kịp, chỉ có cách ngoan ngoãn trở về, bà sẽ chờ xem nó bị chê cười đến bẽ mặt.
Sở Ngu nhận sổ hộ khẩu liền lật qua lật lại, tâm trạng không tệ, cầm quyển sổ rồi lên vỗ vỗ mặt Lưu Thiết Trụ: “Cục Phân, mày đi học phải chăm sóc em trai thật tốt, nếu tao phát hiện ra Nhị Đản bị bắt nạt, mặc kệ là ai làm, tao đều tìm mày tính sổ, nhớ kỹ chưa?”
Lưu Thiết Trụ đờ đẫn gật gật đầu, sợ tới mức nước mắt cũng chảy ra. Lần trước bị đá một cái, lúc này lại bị xách lên mà ném, nó thật sự sợ hãi người chị này.
“Thế mà mày lại dám đặt biệt danh cho em trai mình là Cục Phân, có người làm chị như mày sao.” Triệu Tú Liên phẫn nộ gào thét.
“Làm sao vậy, có hình tượng thế còn gì.” Sở Ngu cảm giác mình có chút vô tội, thằng nhóc đó rất thích hợp với danh xưng này mà.
Lưu Ngọc Phân bám vào khung cửa nhìn vào trong, nói cũng đúng, anh trai nó lớn lên đen bóng, còn không thích sạch sẽ, lại để tóc đầu đinh, nếu chỉ thoáng liếc qua từ xa, cái đầu tròn vo kia quả thực rất giống phân.