Ăn xong, dọn bàn xong xuôi, Sở Ngu gọi Sở Giang Sơn lại: “Anh trai, lát nữa anh dẫn Nhị Đản ra ngoài dạo một vòng đi.”
Sở Giang Sơn cầm bát đã rửa xong, vẻ mặt cảnh giác: “Tại sao?”, anh ấy đã có kinh nghiệm, khi nào Sở Ngu thành thành thật thật gọi anh ấy là anh trai, chắc chắn là có chuyện mờ ám.
Thời điểm cần đến thì gọi anh là anh trai, lúc vô dụng thì chính là Sở ngu ngốc.
Ôi, phụ nữ.
Sở Ngu nhìn anh ấy như vậy, trợn trắng mắt: “Em muốn tắm rửa trong phòng, hai người ra ngoài khoảng nửa giờ, chờ em tắm xong lại về nhé? “
“Bên ngoài nhà chúng ta cũng có phòng tắm mà, bình thường em cũng tắm ở đó.” Vẻ mặt anh trai Sở đầy nghi hoặc.
“Không, em muốn tắm trong phòng.” Sở Ngu khăng khăng cự tuyệt, còn ra vẻ tội nghiệp nói: “Buổi tối bây giờ trời cũng bắt đầu lạnh, cơ thể em yếu ớt như vậy, anh nhẫn tâm để em ở bên ngoài, chịu gió lạnh phả vào mặt sao?”
Được rồi, em yếu, em thật nhu nhược, phải dùng hẳn một tay mới có thể lật người lên nổi.
Anh trai Sở không còn lời gì để nói, đành kéo em trai ra ngoài, nhường không gian cho em gái yếu ớt thỏa thích tận hưởng.
Sở Ngu nhìn bóng hai người đi xa, sau khi chắc chắn hai người sẽ không trở về trong thời gian ngắn, liền xoay người đi tới phòng chính ở bên cạnh.
Mấy người trong phòng cũng vừa ăn cơm xong, Lưu Ngọc Phân cầm giẻ lau đang lau bàn, thấy Sở Ngu vào liền có chút ngạc nhiên, đặt giẻ lau lên bàn, bàn tay nhỏ bé rụt ra phía sau bày ra một dáng vẻ gấp gáp lại nhút nhát, ngoan ngoãn mở miệng nói: “Chị ơi, sao chị lại tới đây.”
Bộ dáng làm bộ này của con bé làm cho Sở Ngu nhìn độ đến mí mắt co rút.
Những đứa trẻ bình thường tỏ vẻ sợ hãi sẽ làm cho người ta cảm thấy đáng thương, bé con xinh đẹp này bày ra bộ dáng sợ hãi lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Mặt nó giống như một cái bánh, đen thùi lùi, bày ra bộ dáng bạch liên hoa đòi thương tiếc như vậy, nó muốn hù dọa ai đây.
Hiện tại cô có thể khẳng định chắc chắn rằng, con nhóc này có địch ý với nguyên chủ, mỗi lần thấy cô đều trưng ra dáng vẻ “em thật sợ hãi, chị ơi chị đừng đánh em mà”, chỉ sợ khiến người ta không liên tưởng đến cảnh “thường xuyên bị chị gái bắt nạt.”
Sở Ngu vốn lười phản ứng với con nhóc này, hiện tại lại càng muốn tự nhắc nhở bản thân một chút.
Cục than nhỏ làm bộ như vậy cũng vô dụng, bây giờ nhà nào cũng bận rộn đi làm, đi làm, làm việc, ai thèm để ý đến chuyện vặt vãnh giữa những đứa trẻ như vậy.
Đừng nói không ai nhìn thấy Sở Ngu bắt nạt con nhóc đó, nhưng cho dù có tận mắt nhìn nhìn thấy, họ có thể làm gì đây. Con nhà các người đánh nhau, dù có đánh thành đầu chó cũng là chuyện trong nhà mấy người, nếu cha mẹ đều mặc kệ, người ngoài nào có thời gian rảnh rỗi mà đi bàn tán linh tinh.
Nếu qua tám năm mười năm, hai người đều lớn rồi, có lẽ chút chiêu trò của nó còn có ít tác dụng, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, những tình huống thế này trong mắt mọi người đều là hai chị em đang đùa giỡn với nhau, mọi người không cảm thấy có gì nghiêm trọng.
Cuối cùng Sở Ngu vẫn không nói gì, cứ để nói tiếp tục đi, không chừng sau khi cục than nhỏ này diễn nhiều hơn, còn có thể xuất bản một quyển “Hành trình tự tu luyện của yêu tinh diễn xuất”, cô không nên cản trở con đường nổi tiếng của Lưu Ngọc Phân thì hơn.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, như thường lệ, Sở Ngu không để ý đến Lưu Ngọc Phân, vén rèm cửa phòng trong đi vào.
Trong phòng, Triệu Tú Liên và Lưu Thiết Trụ đều có mặt, Sở Lập Nghiệp chắc đã ra ngoài làm việc.
Triệu Tú Liên đang xem mấy bộ quần áo cũ năm ngoái ở trong tủ, nhìn thấy người đi vào là Sở Ngu, khuôn mặt vốn bình thản bỗng trầm xuống, châm chọc nói: “Mày tới đây làm gì, hay là ăn hết tiền rồi, chạy tới đòi cơm chứ gì?”