Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Em Gái Dũng Cảm Của Đại Lão

Chương 41:

Chương Trước Chương Tiếp

Aiz, thôi, buổi chiều nói sau vậy, hy vọng từ lần dạy dỗ đó, Triệu Tú Liên có thể nhớ lâu một chút, dễ dàng giao sổ hộ khẩu ra, phải biết rằng người gây áp lực là cô cũng rất mệt mỏi nha.

Buổi chiều khi sắp đi làm, Vu Thu Bình lại tới, cô ấy đã về nhà nói chuyện với hai chị gái, buổi chiều sẽ đến lấy sợi len. Sở Ngu vốn muốn cho mỗi người hai đồng, nhưng Vu Thu Bình ngại số tiền nhiều quá nên không đồng ý, cuối cùng đưa hai đồng cho hai chị gái, còn một phần cô ấy cũng không nhận.

Sở Ngu ôm sợi len ra, sợi len cô mua làm từ lông cừu nguyên chất, mềm mại, sờ vào rất thoải mái.

Vu Thu Bình nhìn thấy không khỏi líu lưỡi, trong thôn bọn họ giỏi lắm thì có vài người mặc quần áo có dính chút len, làm gì có người nào mặc áo dệt thuần len, nhưng ở chỗ Sở Ngu lại nhiều như vậy.

Người trong thôn không nói rõ ra, nhưng điều kiện nhà nào ra sao cũng biết sơ qua, vừa nhìn thấy những thứ này, chắc chắn Sở gia không mua nổi, huống chi nhà bọn họ còn có một bà mẹ kế khắc nghiệt như vậy, xem ra cũng không phải như lời đồn bên ngoài, rằng mẹ ruột của ba anh em nhà họ Sở nhẫn tâm bỏ lại con cái, cứ như vậy mà đi.

Vu Thu Bình không phải là người thích tám chuyện, cũng không suy nghĩ quá nhiều, đo kích thước của mấy anh em, chào hỏi xong rồi về nhà làm.

Biết được mình không những có thể mặc quần áo mới, mà trời lạnh còn có thể mặc áo len ấm áp, Sở Nhị Đản vui vẻ đến mức lăn lộn khắp nơi.

Sở Giang Sơn dùng ánh mắt không còn gì để nói nhìn đứa em trai ngu xuẩn đang nằm sấp trên giường, thở dài thật lâu, niềm vui có quần áo mới để mặc cũng không kìm chế được sự thống khổ khi chứng kiến cảnh em gái mình tiêu tiền như nước, nghĩ đến số điểm thấp tì tì 18 điểm kia của mình, và chuyện em gái nghi ngờ anh không thể tốt nghiệp trung học cơ sở, anh trai Sở đã mường tượng ra được khung cảnh tương lai, anh ấy thì học trung học cơ sở chưa thể tốt nghiệp, không tìm được việc làm, ba anh em tiêu hết sạch tiền trong tay, cuối cùng chết đói như xác khô trong phòng.

Cảm giác nguy hiểm đột ngột xuất hiện , Sở Giang Sơn dùng sức xoa xoa mặt, đang nằm trên ghế liền gấp gáp ngồi dậy.

Aiz, không nên nghĩ nhiều nữa, anh ấy nên đi cắt cỏ heo thôi, 5 hào cũng là tiền mà, cho dù chút tiền trong tay này sẽ lập tức bị tiêu hết, nhưng anh cũng phải cố kéo dài hơi tàn một chút.

Ôm ý nghĩ như vậy, Sở Giang Sơn cõng sọt hừng hực khí thế hiên ngang ra cửa.

Nhưng vừa đi tới cửa chính, xuyên qua cửa sổ lại nhìn thấy em gái và em trai đang lười biếng nằm trên giường.

Sở Giang Sơn: ...

Nỗi buồn chỉ là của riêng anh ấy, họ không hiểu gì cả! t_t

Buổi chiều Sở Ngu không lên núi, sáng nay cô dậy quá sớm, buổi chiều không có việc gì nên kiên quyết ngủ bù.

Sở Nhị Đản tự nấu cơm chiều, Vu Thu Bình không tới, nửa tháng nữa sẽ đến vụ thu hoạch nên cô ấy phải nhanh chóng dệt xong áo len, nếu không đến lúc đó bận rộn không có thời gian, sẽ không kịp làm cho mấy người Sở Ngu mặc khi mùa đông đến.

Sở Nhị Đản đứng bên cạnh nồi nấu, vẻ mặt hưng phấn, đây là lần đầu tiên cậu bé tự nấu cơm một mình, tuy có Sở Ngu đứng trông ở một bên, nhưng người làm chỉ có mình nhóc.

Sở Nhị Đản tự tin đổ dầu vào chảo, sau đó đánh tan lòng trứng gà, bỏ ớt đã xắt nhỏ vào chảo, không ngừng đảo đều. Chỉ một lát sau, một đĩa trứng gà vàng thơm đã ra lò.

Sau đó tiếp tục xào cà tím, Sở Nhị Đản nhìn hai đĩa thức ăn bày trên bàn vừa cao hứng vừa tiếc nuối, đáng tiếc sức của thằng bé còn yếu, không giết được thỏ, chị gái lại thích sạch sẽ, không chịu động thủ, nếu không nhóc nhất định phải làm đĩa thịt to một lần, thể hiện tay nghề của mình một chút.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)