Nhưng bây giờ Nhị Đản đã không còn như trước, nhóc có chị gái mạnh mẽ ngang ngược, anh trai hay dông dài, còn có thức ăn phong phú mỹ vị, mọi thứ đều cho thằng bé cảm giác an toàn, cũng rất thỏa mãn, càng không cần nói đến mỗi ngày cậu bé còn có thể theo chị gái lên núi chơi thỏa thích, nghĩ đến cuộc sống thoải mái như vậy sắp chấm dứt, trong lòng bạn học nhỏ Sở Nhị Đản bỗng chốc sinh ra vài phần bất đắc dĩ.
Bạn học nhỏ Sở Nhị Đản có khát vọng sống mãnh liệt ngẩng đầu lên, lén lút nhìn chị gái mình, Sở Ngu nhận thấy tầm mắt của thằng bé cũng nhìn qua, cô biết ngay thằng nhóc này đang nghĩ gì, khóe miệng cô nhếch lên, lộ ra một nụ cười khủng bố.
“Cứ quyết định như vậy đi, bắt đầu từ ngày kia, buổi sáng chị đi săn thú, buổi chiều sẽ ở nhà dạy em nhận mặt chữ, cuối học kỳ đầu tiên em nhất định phải giành được vị trí thứ nhất trong lớp, nếu không... em cũng tự biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy.”
Sở Nhị Đản mím môi, đáng thương nhìn về phía anh trai nhóc, Sở Giang Sơn tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của em trai, kiên trì hắng giọng: “Anh cảm thấy...”
Sở Ngu vứt một ánh mắt lạnh ngắt cho anh trai Sở: “Em không cần anh nghĩ, em cảm thấy được là được. Em thấy Sở Nhị Đản chắc sẽ vượt được số điểm 18 đấy nhỉ?”
Anh trai Sở:...
Sở đại ca: Xin lỗi, em trai của anh, tạm biệt.
Chuyện học hành của Sở Nhị Đản cứ như vậy mà quyết định xong, Sở Giang Sơn được nhắc nhở, lại nói với Sở Ngu về chuyện để cô tiếp tục đi học, bị cô một mực cự tuyệt, lý do cũng rất ngang ngạnh.
Đó là cô không muốn làm việc.
Trẻ em trong độ tuổi đi học ở thôn Thanh Hà đều đi học ở nông trại, lúc này đi học cũng không phải chỉ học là xong, bởi vì trường học trực thuộc trang trại, mùa xuân đến, học sinh phải giúp gieo hạt giống, hoa màu, mùa thu phải giúp thu hoạch, hái cây thầu dầu dưới sự hướng dẫn của giáo viên, cuối năm chỉ được chia cho từ 1 đến 3 lạng dầu đậu nành, về cơ bản bọn họ chính là lao động không công.
Ngoài ra còn có một số giáo viên quá đáng, để học sinh đến nhà bọn họ làm một số công việc nhà như lau đất, gạch, ép buộc lao động trẻ em, da mặt dày như tường thành.
Vẫn còn chưa hết, đến kỳ nghỉ cũng không thể nghỉ ngơi, trẻ em thế kỷ XXI có bài tập về nhà kỳ nghỉ đông, nghỉ hè, còn thời đại này, trẻ em cũng có nhiệm vụ của mình, mùa hè cắt cỏ heo, mùa đông nhặt phân bò.
Bây giờ mỗi ngày anh trai Sở đều phải ra ngoài cắt cỏ heo, một nửa chỗ đó giao cho thôn đổi công việc, một nửa phải giao cho trường để hoàn thành nhiệm vụ, một kỳ nghỉ hè học sinh tiểu học phải giao nộp 50 cân, học sinh trung học thì 75 cân, không nhất thiết phải giao đủ trong một lần, có thể chia ra từng đợt một.
Mỗi ngày sau giao một lượng cỏ heo, trang trại sẽ phát cho mỗi người một tờ hóa đơn có đóng dấu tương ứng với số lượng, cho đến khi hóa đơn được tích đủ, lúc khai giảng đem thứ này đến tương đương với giấy chứng nhận hoàn thành bài tập về nhà được giáo viên giao cho.
Mùa đông cũng vậy, họ phải nhặt phân đưa đến khu vực phân bón của trang trại để đổi lấy vé nộp vào ngày khai giảng.
Sở Ngu vốn không hứng thú với chuyện trải qua cuộc sống học sinh một lần nữa, từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được những điều này, cô càng thêm kiên định suy nghĩ không đi học tiếp.
Đừng nói là không trả công, cho dù là lao động có trả lương cô cũng lười nhúc nhích.
Nói xong chuyện chính, Sở Ngu cũng nằm lên giường, thừa dịp còn chưa buồn ngủ ở trong đầu nhớ lại những thứ cần nộp khi nhập học vào trường tiểu học.
Giấy chứng nhận của thôn, sổ hộ khẩu...
Sổ hộ khẩu! Chết tiệt, sổ hộ khẩu không ở trong tay bọn họ.
Nghĩ đến điều này, Sở Ngu lại xoay người ngáp một cái.