Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Em Gái Dũng Cảm Của Đại Lão

Chương 39:

Chương Trước Chương Tiếp

Buổi sáng, khi cô đi ra ngoài chỉ hơn 5 giờ, cô về nhà còn chưa đến mười một giờ. Sở Ngu đeo giỏ vào trong nhà, vừa lúc thấy Vu Thu Bình cầm chậu đi ra từ phòng bọn họ, thấy cô trở về liền cười chào hỏi.

Sau ngày đó, tuy rằng Sở Ngu nói rõ không cần cô ấy báo đáp, nhưng Vu Thu Bình vẫn thường xuyên đến nhà cô giúp đỡ, có đôi khi giúp Sở Nhị Đản và anh trai Sở nấu cơm, hoặc quét tước nhà cửa, thu dọn gian ngoài, anh trai Sở nói mấy lần cũng không có tác dụng gì, cho cô ấy đồ cô ấy cũng không cần, anh em nhà họ Sở cũng không biết phải xử lí ổn thỏa kiểu gì.

Sở Ngu ừ một tiếng, lấy thịt ra khỏi giỏ, đưa cho Sở Nhị Đản như cái đuôi nhỏ đứng ở một bên, lại nói với cô ấy: “Trưa nay làm thịt kho tàu, chị cũng ở lại ăn cùng luôn đi.”

Vu Thu Bình giật giật miệng nhưng cũng không cự tuyệt, kể cũng rất kỳ lạ, bình thường nếu là anh trai Sở hay Sở Nhị Đản nói những lời này, cô ấy nhất định sẽ lập tức liền lắc đầu, sau đó nhanh chóng về nhà, vì ân tình nên cô mới đến hỗ trợ, nếu chỉ vì thế mà đến ăn chực cơm thì thật không biết xấu hổ.

Nhưng một khi Sở Ngu mở miệng, cô ấy liền không dám nói thêm gì nữa, không riêng gì cô ấy, mà trong nhà ba anh em này cũng là do Sở Ngu định đoạt, đừng nhìn ba anh em bọn họ bình thường chen chúc, đánh nhau ầm ĩ, một khi quyết định cái gì, về cơ bản đều là lời nói của Sở Ngu, cô nói làm thế nào, cuối cùng chắc chắn sẽ làm như vậy.

Vu Thu Bình cầm chậu đi vào sân, bên trong để bát đũa buổi sáng chưa kịp rửa sạch, Sở Ngu cũng đi đến bên cạnh cô ấy, ngồi xổm xuống rồi hỏi: “Chị Thu Bình, chị có dệt được quần áo len không?”

Động tác rửa chén của Vu Thu Bình không ngừng lại, chỉ nghiêng đầu trả lời: “Chị dệt được, nhưng cũng không quá thuần thục, làm sao vậy?”

“Em muốn chị giúp em dệt ba bộ áo len, làm xong em sẽ trả thù lao cho chị một cuộn len.”

“Không cần, không cần, em cứ chuẩn bị sợi len cần dùng là được, nhưng chị dệt hơi chậm, sợ đến lúc trời lạnh, các em vẫn chưa có đồ để mặc.”

Sở Ngu không để ý tới nửa câu sau của cô ấy, dù sao đến lúc đó mình nhất định sẽ đưa cho cô ấy, bây giờ tranh luận không có ý nghĩa gì, vì thế chỉ trả lời nửa câu sau: “Chị xem có thể giúp em tìm vài người dệt thêm hay không, em có thể trả thù lao.”

Vu Thu Bình gật gật đầu, có chút do dự, lại có chút ngượng ngùng mở miệng nói: “Chị của chị có được không, chị hai, chị tư của chị đều dệt len rất giỏi.” Nói xong vội vàng cúi đầu, tuy rằng cô ấy đảm bảo mọi thứ mình nói đều hoàn toàn đúng sự thật, không hề tâng bốc một chút nào, nhưng bản thân cô ấy khi nói xong cũng cảm thấy lời này đang chuộc lợi cho gia đình mình. .

Sở Ngu không nghĩ nhiều như vậy, lập tức gật đầu đồng ý, cô chỉ cần dệt tốt, không trộm công giảm vật liệu, ai dệt đi nữa đối với cô cũng đều như nhau.

Sau khi ăn xong, Vu Thu Bình như thường lệ rời đi, Sở Ngu lấy đồ hôm nay mua ra, nói với hai anh em nằm trên giường đang sờ bụng buồn ngủ: “Ngày mai em đưa Nhị Đản đến nhập học vào tiểu học.”

Thời điểm này mới nhập học đã hơi muộn, bình thường hẳn là cuối tháng năm, nhưng thôn bên này vốn cũng không quá coi trọng giáo dục, cũng có không ít người trước khi khai giảng, thậm chí là đã qua khai giảng rồi mới nhập học.

Sở Nhị Đản nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nếu lời này Sở Ngu nói một tuần trước, có lẽ thằng bé sẽ cảm thấy rất vui vẻ, điều này đại diện cho việc nhóc không cần phải tiếp tục chịu đựng Lưu Thiết Trụ bắt nạt và Triệu Tú Liên nhục mạ nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)