Sở Giang Sơn không còn lời nào để nói, thậm chí rất muốn che mặt, lủi thủi đi theo em gái vào phòng, ngoan ngoãn chui vào trong chăn, không dám nói một câu nhảm nhí nào nữa.
Những ngày tiếp theo rất yên tĩnh, mỗi buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, Sở Giang Sơn ra ngoài làm cỏ heo, Sở Ngu lên núi săn thú, mà bạn nhỏ Sở Nhị Đản thông qua bản lĩnh lăn lộn, bán manh làm nũng của mình thật vất vả mới nhận được sự đồng ý của chị gái cậu bé, khi Sở Ngu lên núi săn thú, cậu bé cũng có thể đi theo một chút.
Sở Ngu cũng không bắt những con vật lớn, đều là con mồi nhỏ như thỏ, gà rừng. Không phải không thể bắt con lớn, chỉ là cô ngại phiền toái, bây giờ vẫn là thời kì sống tập thể, bắt những con lớn không dễ giấu, rất dễ bị phát hiện, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải phân cho người trong thôn.
Sở Ngu cũng không thích làm loại chuyện cực khổ lắm mới đạt được lại dễ dàng cho không người khác thế này, chẳng bằng bắt mấy con mồi nhỏ thế này thôi, chờ một, hai năm để chế độ tư nhân phổ biến rồi nói sau.
Hôm nay Sở Ngu dậy sớm, lên núi bẫy bốn con thỏ và hai con gà rừng, lại đem da cáo và chồn giấu trong phòng lão Lưu đặt vào giỏ, vác giỏ ngồi xe một mình vào thành phố.
Dựa theo địa chỉ trong trí nhớ, cô đến nhà thanh niên gầy gò bán đồ lần trước, gõ cửa.
“Tới đây, tới đây.”
Anh ta mở cửa, thấy người tới lập tức nhe răng cười, nghênh đón cô vào nhà, rót một ly nước đặt lên bàn: “Cô em tới rất đúng giờ, nói một tuần liền một tuần, một ngày cũng không thiếu, sợi len cô yêu cầu tôi đã chuẩn bị xong rồi, cô ngồi uống chút nước trước, tôi đem ra cho cô.”
Sở Ngu đặt đồ đạc sang một bên, ngồi xuống cạnh bàn. Một lát sau, anh ta đã ôm một túi len lớn đi ra, mở túi ra đặt trước mặt Sở Ngu.
“Cô em nhìn xem, những thứ này có được hay không, lúc trước cô cũng không nói rõ là lấy màu gì, nên tôi đã chuẩn bị cho cô mấy màu lam và màu nâu thường dùng, chỗ này còn có một ít sợi len màu đỏ đủ cho cô tự mình làm một bộ.”
“Trước tiên cô em xem màu sắc có phù hợp không, nếu không ưng, tôi có thể tìm người đổi cho cô.”
Nói đi nói lại, thanh niên gầy gò này còn rất biết làm ăn, nói chuyện làm việc đều rất thỏa đáng, nếu không phải tác động từ hoàn cảnh xung quanh, nói không chừng anh ta cũng có thể làm nên chuyện.
Sở Ngu cầm lấy một sợi len, chất lượng cũng tạm ổn, về phần màu sắc, dù sao hiện tại cũng chỉ có mấy loại như vậy, vừa đắt vừa không dễ kiếm. Lần này coi như cũng tạm ổn.
Sấu Hầu Nhân cất sợi lông vào túi, lại cười hỏi Sở Ngu: “Cô em còn muốn mua gì không, chỗ tôi có kem trân châu mới từ Thượng Hải tới, đây chính là hàng ngoại tệ, bôi lên mặt có thể làm cho mặt em mềm mại giống như lòng trắng trứng gà, em gái lớn lên xinh đẹp như vậy, có hứng thú muốn mua dùng thử một lần không?”
Sở Ngu bị lời nói của anh ta làm dao động, nhưng không phải vì câu tuyên truyền giả dối “làm cho khuôn mặt của cô trắng bóc như lòng trắng trứng gà”, cô chỉ đơn thuần muốn mua được loại kem dưỡng da tốt một chút mà thôi.
Kiếp trước cô cũng lớn lên ở Đông Bắc từ nhỏ, ở phương bắc, nhất là Đông Bắc, thời tiết từ mùa thu đến khi vào đông rất khô hanh, gió rít rất mạnh, nếu không dùng kem dưỡng da, phần da lộ ra bên ngoài rất dễ bị nẻ.
Nhưng bây giờ điều này không phải thứ cô quan tâm nhất, hôm nay cô tới đây còn có chuyện quan trọng hơn, cô đẩy chiếc túi anh ta đưa sang một bên: “Lát nữa rồi nói sau, tôi muốn hỏi anh một chút, nếu tôi có con mồi bắt từ trong núi, anh có mua không?”
Đôi mắt người đàn ông rực sáng: “Bây giờ cô có mang theo không?”