Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Em Gái Dũng Cảm Của Đại Lão

Chương 36:

Chương Trước Chương Tiếp

Sở Ngu trầm mặc trong chốc lát, không trả lời câu hỏi của anh ấy mà hỏi lại: “Anh có hận bà ta không?”

Sống lưng gầy gò của thiếu niên khẽ run lên một chút, anh ấy bỗng nhiên đứng lên, mang theo sự kích động: “Đương nhiên là hận, chẳng lẽ em không hận sao? Bà ta bỏ lại ba chúng ta mà đi như vậy, khi đó Nhị Đản mới bốn tuổi, mấy ngày bà ta vừa đi, thằng bé liên tục khóc lóc đòi mẹ.”

“Nếu bà ta không đi, nếu cha không cưới Triệu Tú Liên, Nhị Đản sẽ không bị Lưu Thiết Trụ suýt nữa hại chết, em cũng sẽ không bỏ học.”

Đây là chuyện của năm ngoái, khi đó Triệu Tú Liên mới gả vào được một thời gian, Sở Giang Sơn cùng nguyên chủ vẫn đi học, chỉ được nghỉ có buổi chiều, Sở Nhị Đản còn nhỏ, bình thường ở nhà cùng Triệu Tú Liên.

Lưu Thiết Trụ luôn luôn thừa dịp hai anh em bọn họ không ở nhà để lén lút bắt nạt Nhị Đản, Nhị Đản còn nhỏ, nhát gan cũng không dám mách. Ngày đó cũng vậy, Lưu Thiết Trụ bắt nạt Nhị Đản xong, vừa lúc nghe được mẹ cậu ta gọi, nhấc chân chạy vội vào phòng.

Cũng do nó xui xẻo, chạy không vững, ngã vào một tảng đá, dập đầu đầy máu, còn rơi mất một cái răng cửa.

Thằng nhóc thấy máu liền hoảng sợ khóc to, Triệu Tú Liên đang làm việc trong phòng nghe tiếng con mình khóc vội đi ra, nhìn thấy đứa con trai bảo bối của mình mặt đầy máu lập tức nóng nảy, lại thấy Nhị Đản đứng ở một bên, cho rằng nó đẩy con trai của mình, không nói hai lời lao đến cho thằng bé một cái tát, sau đó vội vàng đưa con trai mình đến trạm y tế.

Bà ta quanh năm làm nông, sức không nhỏ, cái tát này lại là khi bà ta đang tức giận, thằng bé mới năm tuổi làm sao chịu được, Nhị Đản bị đánh đến ngất xỉu.

May mắn hôm đó buổi sáng anh trai Sở đi thi, buổi chiều được nghỉ, về sớm đưa em trai đến trạm y tế kịp thời.

Nhị Đản bị một cái tát kia đánh vỡ màng nhĩ, nửa đêm hôm sau phát sốt, đêm đó được đưa đến bệnh viện trong thành phố, sốt liên tiếp mấy ngày, suýt nữa chuyển thành viêm phổi, cuối cùng vất vả mãi mới khỏi ốm.

Sau khi Nhị Đản xuất viện, nguyên chủ giấu anh trai tự mình bỏ học, về nhà chăm sóc em trai. Sở Giang Sơn cũng từ bắt đầu thay đổi tính tình từ khi đó.

Nghĩ đến chuyện cũ, hận ý trong lòng Sở Giang Sơn càng đậm, hốc mắt anh ấy đỏ lên nhìn Sở Ngu: “Ngày mai anh sẽ gửi thư cho bà ta theo địa chỉ kia, để bà ta đừng gửi đồ tới nữa, chúng ta cũng không thiếu gì.”

Sở Ngu suy nghĩ một chút, cũng không phản đối, trong trong nhà có không ít đồ, khoảng thời gian này đủ để cô tự mình kiếm tiền, dù sao cô cũng không sống dựa vào những gì mẹ nguyên chủ gửi, anh trai muốn viết thì viết đi.

Ngược lại Sở Giang Sơn nhìn thấy em gái đồng ý như vậy, trong lòng bỗng dưng dâng lên vài phần áy náy.

Anh ấy cúi đầu nắm chặt nắm tay, trong giọng nói mang theo có chút khàn khàn: “Em yên tâm, còn một năm nữa anh sẽ tốt nghiệp trung học cơ sở, đến lúc đó anh đến nông trường tìm việc làm, nhất định có thể nuôi sống em và Nhị Đản.”

Sở Ngu mang theo tâm trạng quan tâm một tên thiểu năng trí tuệ, cách một lớp áo, vươn tay sờ sờ đầu anh ấy: “Đi ngủ đi, mơ mộng thật tốt, trong mơ cái gì cũng có. Anh nghĩ anh đã đốt bài kiểm tra lần trước mà em không biết bài kiểm tra toán của anh chỉ được có 18 điểm sao?”

“Với cái thành tích này của anh mà còn muốn tốt nghiệp trung học cơ sở? Anh nói khoác không sợ làm em cười chết sao?”

Một câu nói khiến tất cả tư tưởng động viên trong đầu Sở Giang Sơn đều bị đánh bay, mặt anh ấy trong nháy mắt trở nên đỏ bừng: “Làm sao em biết?”

Sở Ngu ha hả một tiếng, vỗ cái bốp vào lưng anh: “Đừng ở đây mà ảo tưởng nữa, mau trở về ngủ đi, lần sau tối đến mà anh còn nói hươu nói vượn, em liền đem chuyện bài kiểm tra 18 điểm của anh nói cho Sở Nhị Đản, để cho công sức thiết lập hình tượng uy nghiêm của anh hoàn toàn sụp đổ.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)