“Nấm khô.” Sở Giang Sơn không thèm ngoảnh đầu lại, tức giận trả lời một tiếng rồi đi ngay vào trong bếp.
Hừ! Không cho anh ấy nhúng tay vào mà được sao, gà hầm ngay cả một miếng nấm cũng không có, ngon cái nỗi gì ?
Vì thế buổi tối khi Triệu Tú Liên vừa đi làm về, lại ngửi thấy mùi thịt thơm phức, mùi này còn nồng hơn so với buổi trưa, bà ta tức giận đến nỗi ngay cả cửa chính cũng không vào, lập tức rẽ một vòng đến thẳng nhà ba anh em họ Sở.
Bây giờ bà nhất định phải để cho mấy đứa cặn bã không có mẹ dạy này chịu thiệt.
Trong phòng, Vu Thu Bình đang múc gà hầm nấm ra, thức ăn chính lại là mấy cái bánh hành mỡ, chuẩn bị các món ăn xong xuôi, cô ấy nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, phải về nhà rồi.
Cuối cùng vẫn là Sở Giang Sơn cùng Sở Nhị Đản nói mãi, nài nỉ cô ấy đến mức bán manh lăn lộn, Vu Thu Bình mới đồng ý ở lại ăn cùng bọn họ.
Bốn người ngồi quanh bàn, giữa bàn là một nồi gà hầm nóng hổi, mùi thơm bốn phía, bên cạnh đặt một giỏ bánh hành trong suốt, thơm ngào ngạt.
Tất cả mọi người đều không nhúc nhích, vô thức đều nhìn Sở Ngu.
Hai anh em hai ngày nay đã quen với mọi việc đều do Sở Ngu làm chủ, anh trai Sở tuy luôn bất mãn với em gái phá của, nhưng trên thực tế chính anh ấy cũng không ý thức được, anh ấy đã dần dần thừa nhận địa vị người đứng đầu ngôi nhà của em gái.
Vu Thu Bình chỉ là khách ăn một bữa cơm, hơn nữa cô ấy cũng rất ngượng ngùng, vốn là Sở Ngu cứu mình, cuối cùng mình còn ở nhà người ta ăn chực cơm, còn ăn thịt ngon như vậy, cô ấy cũng tự cảm thấy da mặt mình quá dày.
Sở Ngu bị mấy người nhìn chằm chằm cũng không hoảng hốt, đầu tiên gắp một cái đùi gà đặt vào trong bát Vu Thu Bình, không đợi cô ấy cự tuyệt đã bá đạo nói: “Đã nói là cho chị một cái đùi gà, mau ăn đi, em ghét nhất là đẩy đi đẩy lại.”
Vu Thu Bình có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, đành phải cầm bát lên nhận lấy.
Sở Nhị Đản giả bộ đáng yêu nhìn Sở Ngu, đợi mãi đợi mãi, đến lúc Sở Ngu gắp một miếng cánh gà lên ăn, cũng không đợi được chị gắp đùi gà cho mình. Cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, ảo não chất vấn: “Chị ơi, vì sao chị không gắp cho em, hôm nay em cũng làm rất nhiều việc mà.”
Sở Ngu dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn thằng bé: “Buổi trưa đã ăn một bữa sườn rồi còn giả bộ cái gì, em không có tay sao? Còn cần chị gắp cho em, thế có cần chị đút cho em luôn không?”
“Ha ha ha.” Sở Nhị Đản vừa bị người chị vô tình răn dạy xong, liền nghe được tiếng cười nhạo đến từ anh trai, tức giận từ trong lòng nổi lên, hóa bi phẫn thành thèm ăn, một lượt cướp hết thịt dưới đũa anh trai.
Hai anh em trình diễn một màn đại chiến cướp thức ăn, không ngoài dự đoán, cả nồi thức ăn chỉ còn sót lại mấy mẩu xương, còn lại cái gì cũng hết sạch.
Sở Ngu cảm thấy không cần xử lý thức ăn thừa nữa, vì nhà bọn họ đã gặm hết sạch mất rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Vu Thu Bình lại tranh rửa chén với hai anh em Nhị Đản xong mới đi.
Buổi tối rửa mặt xong, Sở Giang Sơn đợi đến khi Sở Nhị Đản ngủ, gọi Sở Ngu một tiếng, hai anh em cùng nhau ra khỏi phòng.
Sở Giang Sơn ngồi xổm trên mặt đất, hồi lâu không lên tiếng, mãi đến khi Sở Ngu bóp chết con muỗi thứ tư, nóng nảy muốn đạp anh ấy một cái, anh trai Sở mới mở miệng.
“Anh đã đọc bức thư đó rồi, em nói xem, bà ta làm vậy có ý gì, có phải bà ta không bỏ rơi chúng ta không.”
Sở Ngu cúi đầu nhìn anh ấy, trời đã tối đen, ở nông thôn về đêm ánh trăng đặc biệt sáng ngời, anh ấy ngồi xổm trên mặt đất khiến người ta không nhìn thấy mặt mũi, thiếu niên bình thường vẫn lải nhải, khoảnh khắc này có vẻ bi thương lạ thường.