Anh ấy ôm chặt lấy cô, một tay vươn ra ngoài miệng cô, ý bảo cô không nên làm tổn thương chính mình.
Sở Ngu không có động tác, gắt gao nhắm mắt lại, hai anh em cứ như vậy ôm nhau, thẳng đến khi sắc trời dần sáng, thân thể mới thả lỏng lại. Sở Giang Sơn lấy ra thuốc ngủ cho Sở Ngu, đợi đến khi người ngủ mới nhẹ nhàng nâng ống quần nàng lên.
Vết máu đã sớm khô cạn cùng vết sẹo vảy dày đặc, cứ như vậy bại lộ trước mắt anh ấy, giống như đang cười nhạo anh ấy luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình có khả năng bảo vệ cô.
Cảm xúc đè nén đã lâu rốt cuộc không khống chế được nữa, hốc mắt Sở Giang Sơn phiếm hồng, cắn chặt môi dưới không dám phát ra âm thanh, anh ấy nhìn em gái cho dù lúc ngủ say cũng vẫn nhíu mày bất an, một lúc lâu sau nở nụ cười chế giễu.
Lúc Sở Ngu tỉnh lại là buổi chiều, Sở Giang Sơn xuống bếp làm một bàn cơm, gọi cô xuống, vừa đưa đũa vừa cười nói: “Mỗi ngày ở trong phòng cũng không có ý nghĩa gì, xuống hít thở không khí trong lành đi, buổi chiều hai chúng ta đi hoa viên câu cá.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây