Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Em Gái Dũng Cảm Của Đại Lão

Chương 34:

Chương Trước Chương Tiếp

Nói xong liền đem Sở Nhị Đản xách đến trước người: “Nhị Đản, em giúp chị ấy đốt lửa, nhìn một chút xem chị ấy làm thế nào, sau này còn muốn được ăn gà hay không hay không thì phải xem em học thế nào.”

Sở Nhị Đản vừa nghe lời này lập tức nổi lên mười hai phần nhiệt tình, giương khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Vu Thu Bình: “Chị ơi, em dẫn chị đi vào phòng bếp.”

Thịt gà rất ngon, nhưng lúc vặt lông, mùi lông gà thật sự khó ngửi, Sở Giang Sơn gieo cỏ heo xong trở về liền ngửi thấy mùi như vậy, lông mày anh ấy co rút, vội vàng buông giỏ đi vào phòng.

“Chị Thu Bình?” Vu Thu Bình vừa mới nhổ lông gà xong, đi ra khỏi phòng bếp, vừa lúc đụng phải Sở Giang Sơn.

Sở Giang Sơn có chút buồn bực: “Chị Thu Bình, sao chị lại ở nhà em?”

Vu Thu Bình lộ vẻ mặt không biết nên nói thế nào.

Cô ấy nên nói gì đây? Thực ra cô ấy không muốn nói ra việc ngày hôm nay. Nói là đặc biệt đến nhà anh ấy nhổ lông gà? Không có việc gì mà tự dưng đến cũng rất kỳ quái.

Cũng may, lúc này Sở Ngu đi vào: “Lúc em lên núi săn thú, vừa lúc đụng phải chị ấy rơi xuống nước, liền cứu người, vì muốn báo đáp em nên chị ấy đã đến nhà chúng ta giúp nhổ lông gà.”

Vu Thu Bình bối rối đỡ trán, vì báo đáp mà đến giúp nhổ lông gà, nghe lời này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nói sai.

Mà chỉ cần lý do này đã đủ lừa gạt Sở Giang Sơn rồi, bởi sự chú ý của anh ấy đã bị hấp dẫn vì chi tiết khác trong lời nói của cô.

“Lên núi săn bắn! Sở Ngu, em có phải có gan hùm mật gấu hay không, dám một mình lên núi!”

Sở Giang Sơn sắp tức chết, con bé thiếu đạo đức này vừa bại gia lại không nghe lời, thật muốn đuổi đi cho khuất mắt.

Sở Ngu bất mãn nhìn thoáng qua phía anh trai Sở đang quát lớn, không thèm để ý nói: “Em không lên núi thì lấy thịt ở đâu mà ăn.”

“Vậy em cũng không nên...”

“Không thể nào, không ăn thịt sẽ chết mất!”

Sở Giang Sơn còn chưa nói xong đã bị nghẹn trở về, trong một thoáng cảm thấy rất tức giận. Anh có cảm giác em gái mình từ ngày hôm ấy dường như bị bật công tắc gì đó, hiện tại đã bành trướng đến nỗi không ăn thịt thì không chịu nổi.

“Tiểu Ngu, đã xử lí xong gà rồi, em có muốn làm bây giờ không, hay chờ dì Tú Liên về rồi làm.” Vu Thu Bình sợ hai anh em cãi nhau, vội vàng lên tiếng cắt ngang.

Sở Ngu vừa nghe cô ấy nói như vậy cũng không để ý tới anh trai mình nữa, cô quay đầu hỏi: “Chị từng nói chị biết nấu cơm đúng không? Vậy chị giúp em nấu cơm đi, làm xong sẽ trả thù lao cho chị một cái đùi gà.”

Vu Thu Bình vội vàng khoát tay áo: “Không, không cần, chị không cần thù lao gì đâu, em vốn đã cứu chị. Nhưng chúng ta có cần chờ dì Tú Liên về rồi mới làm không, nếu dì ấy không đồng ý cho chúng ta giết thịt con gà này thì sao?”

Cô ấy cũng không rõ tình huống hiện tại của nhà họ Sở, chỉ là lúc này thịt ít, bình thường trong nhà đều làm một nửa giữ lại một nửa, cô ấy sợ nếu Sở Ngu tự ý quyết định rồi đem toàn bộ con gà này đi nấu, khi mẹ kế trở về sẽ có lẽ phải chịu một trận đánh mắng.

“Không có việc gì, chị cứ làm đi.”

Nghe xong lời này, tuy rằng có chút lo lắng, nhưng nhìn bộ dáng Sở Ngu cũng không giống cố gắng chống đỡ, Vu Thu Bình liền đồng ý, xoay người lại đi vào trong bếp.

Sở Giang Sơn nhìn hai người nói vài câu liền quyết định xong mọi chuyện, không để cho anh đường xen vào, chỉ đành liếc mắt nhìn Sở Ngu một cái rồi đi vào trong phòng.

Một lúc sau Sở Giang Sơn đi từ trong phòng ra, trong tay còn mang theo một túi vải nhỏ.

“Anh đi lấy cái gì vậy?” Trong trí nhớ Sở Ngu hình như cô chưa từng nhìn thấy một cái túi nhỏ như vậy bao giờ, nên mới không nhịn được hỏi một câu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)