Vừa rồi nghe được người đàn ông kia gọi Sở Ngu mới nhìn sang, ánh mắt kinh ngạc của cô ngây ngốc nhìn về nơi đó, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông vươn tay muốn bắt lấy cô bé mới phản ứng lại, vội vàng muốn xông tới ngăn cản hành động của hắn ta.
“Rắc rắc.”
Tiếng xương nứt trong trẻo vang lên, bàn tay người đàn ông đang cầm cổ tay của cô buông thõng xuống, hắn ta ngay lập tức kêu rên.
Sở Ngu ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt người đàn ông: “Anh ngốc quá đi, nhớ kỹ, ngày hôm nay anh chưa từng nhìn thấy tôi. Nếu có ai hỏi anh ngày hôm nay thế nào, anh phải nói rằng anh tận mắt nhìn thấy một người đàn ông trượt chân rơi xuống nước, sau đó anh muốn thử xem sao, cuối cùng đưa chân ra thử rồi trượt chân.”
“Tôi cũng biết anh đấy, đứa con ngốc nhà họ Vương phía sau thôn, cha ruột bỏ anh để đến với một người phụ nữ góa chồng, nếu anh không nghe lời tôi, tôi sẽ tìm cha dượng anh, anh cũng nên biết rằng, đối với người thiểu năng như anh, tôi cũng có nhiều cách lắm.”
Nói xong cũng không nhìn ánh mắt hung tợn của người nằm trên mặt đất, cô đeo sọt lên rồi rời đi.
Hôm nay người phụ nữ kia gặp phải cú sốc lớn, bây giờ lại nghe được lời này của Sở Ngu, không nhịn được nở nụ cười, cười cười rồi lại khóc. Cô ấy bực bội phát tiết một trận, lau khô nước mắt, chạy đến bên cạnh người đàn ông mà dùng sức đạp mấy cái, sau đó cũng không thèm nhìn người đàn ông khiến người khác ghê tởm này thêm, vội vàng đuổi theo Sở Ngu.
Sở Ngu vừa đi vừa bực bội không vui, chỉ chốc lát sau cô ấy liền đuổi theo, cô ấy đi đến bên cạnh Sở Ngu, nhìn cô một cái, nhỏ giọng mở miệng: “Cám ơn em, hôm nay cũng nhờ có em, nếu không chị đã...” Nói xong, giọng nói như muốn nức nở bật khóc..
“Im lặng, nếu muốn khóc thì chị ra một bên mà khóc, nghe thật phiền.”
Cô gái có vẻ hơi sửng sốt, cũng không tức giận, hít hít mũi lại nói: “Chắc em là Sở Ngu đúng không, là em gái của Sở Giang Sơn, em họ chị là bạn của anh ta. Tên chị là Vu Thu Bình, hôm nay thực sự rất cảm ơn em.”
Sở Ngu nhướng mày không nói gì, trên thực tế cô cũng không rõ cô gái trước mặt là ai.
Vu Thu Bình dường như cũng nhớ tới chuyện nguyên chủ không tiếp xúc với người khác, vội vàng chuyển đề tài: “Cảm ơn em hôm nay đã cứu chị, chị cũng không biết nên báo đáp em như nào cho phải.”
Nói đến đây, giọng nói cô ấy lại có vài phần trầm thấp: “Xin lỗi, hiện tại chị không có gì có thể báo đáp em, nhưng chị có thể giặt quần áo, nấu cơm, nhặt cỏ heo...”
“Chị có thể nhổ lông gà không?”
“A?”
Sở Ngu nhớ tới con gà trong giỏ, lại kiên nhẫn hỏi một lần: “Chị có biết nhổ lông gà hay không?”
Vu Thu Bình có vẻ mơ hồ không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu: “Có thể.”
Rất tốt, Sở Ngu hài lòng gật gật đầu, công việc này đã có người làm.
Cô đưa Vu Thu Bình cùng trở về nhà, bạn nhỏ Sở Nhị Đản đang ngồi ở trước cửa chống cằm nhỏ, nhàm chán ngẩn người, thấy Sở Ngu trở về lập tức vui vẻ nhảy dựng lên.
“Chị, chị về rồi.”
Sở Nhị Đản cọ cọ chạy tới mới phát hiện bên cạnh chị của nhóc còn có người khác, thằng bé có chút sợ sệt, vội vàng trốn ở phía sau lưng chị mình, lộ ra cái đầu nhỏ, khóe miệng mím lên một nụ cười ngại ngùng.
Vu Thu Bình cũng là một người dịu dàng, cô cười chào hỏi Nhị Đản.
Sở Ngu không quan tâm đén hai người, đặt cái sọt trên lưng vào giữa phòng,blấy ra từ bên trong hai con thỏ béo cùng gà đã chết.
Sở Nhị Đản nhìn thấy liền vui vẻ mãi không thôi, cũng không để ý thẹn thùng, lập tức ngồi xổm bên cạnh chị mình: “Chị ơi, chị bắt được những thứ này sao? Tối nay chúng ta có thể ăn thịt nữa đúng không?”
“Ừm.” Sở Ngu đáp một tiếng lấy lệ, cầm lấy gà đưa cho Vu Thu Bình.
“Chị xử lý con gà này đi, nồi và dao đều ở trong phòng.”