Sở Ngu quét mắt một vòng xung quanh, người đàn ông bị thương đó, không biết các bác sĩ đang nghĩ cái gì, hay là đứng tại chỗ đến ngốc luôn rồi, cô chau mày lại đứng lên muốn giúp đỡ.
Y tá vội vã chặn cô lại rồi nói: “Bác sĩ Sở, ở đây có chúng tôi là được rồi, cô mới nổ súng cánh tay chắc là không thoải mái, cô đi nghỉ trước đi.” Lời của cô ấy giống như một lời nhắc nhở, người lúc nãy vẫn còn ngơ ngác lập tức phản ứng lại, vội vàng phối hợp nói: “Đúng vậy, bác sĩ Sở cô đi nghỉ ngơi đi, ở đây có chúng tôi rồi.”
Nói rồi có vài người đứng ra, từ trong tay y tá cướp người qua, trực tiếp di chuyển chạy đi mất, không lâu sau cả một phòng toàn người đã chạy đi hết. Sở Ngu không ngốc, biết rằng do bản thân ngắm chuẩn bắn một phát nên mọi người bị dọa sợ rồi, cô kiên quyết giữ một khuôn mặt lạnh, quay người lại nhìn Hạ Trầm đang ngồi trên đất, đưa tay qua cho anh rồi nói: “Đứng dậy đi.” Hạ Trầm không quan tâm đến cái tay mà cô đưa qua, đôi mắt vẫn cứ nhìn cô chằm chằm.
Sở Ngu còn cho rằng người này cũng bị mình dọa cho sợ rồi, cô tức đến mức muốn nghiến răng, bỗng nhiên nghe thấy Hạ Trầm bật cười, âm thanh càng lúc càng lớn.
Sở Ngu nghe như thế bản thân cũng cảm thấy buồn cười, hai người ôm bụng cười nửa buổi trời mới yên lặng trở lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây