Những ủy khuất và lửa giận chất chứa bao nhiêu năm của Hạ Trầm, bị một câu nói của cô mà khơi mào lên toàn bộ, bỗng nhiên anh đứng dậy cười khẩy, bình tĩnh giống như núi lửa trước khi bùng nổ vậy.
“Sự thật khách quan có thể bình tĩnh phân tích, tình cảm của anh cũng có thể sao? Em sai rồi, từ trước đến nay chúng ta không hề giống nhau, thậm chí dựa theo cách nói của em, em là một phần trong số những người bước vào cuộc đời anh, còn anh đối với em theo cách nói của em, thì không đáng nhắc tới.” Anh nói xong liền cầm đồ lên, đầu cũng không hề quay lại mở cửa rời đi. Sở Ngu nhìn cánh cửa đóng lại, đứng lên trở về phòng ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại âm thanh thở dài nhàn nhạt.
Sau đêm hôm đó, hai người chính thức bước vào thời kỳ chiến tranh lạnh. Nói đúng hơn, là cuộc chiến tranh lạnh buồn cười của học sinh tiểu học.
Hạ Trầm vẫn theo lẽ thường mà đưa đón, làm cơm, chỉ là đơn phương không chịu mở miệng nói chuyện, làm cho Sở Ngu một người vốn dĩ cũng không muốn phản ứng lại, sắp bị tức đến bật cười rồi.
Buổi trưa ngày hôm nay bởi vì khá rảnh rỗi, Sở Ngu và Tô Nhạc sau khi ăn xong từ nhà ăn bước ra, đi đến sân cỏ phía sau bệnh viện tản bộ. Hai người đi được một lúc, Tô Nhạc mỉm cười trêu ghẹo nói: “Gần đây cậu cãi nhau với bí thư Hạ nhà cậu rồi à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây