Y tá Trương thấy như vậy cũng hốt hoảng, gương mặt bỗng nhiên trắng bệch, còn thật sự cho rằng bản thân mình đã đụng trúng miệng vết thương của người ta rồi, vội vàng bước đến, định vén chăn lên.
“Tôi ném trúng cậu rồi sao? Mau cho tôi xem thử miệng vết thương của cậu.”
Trong lòng Thạch Hạo Dũng hồi hộp, không để ý đến cái chân đau vội vàng ngăn cản: “Không cần, không cần, không sao. Chỉ là đau một trận, không phải do cô đụng trúng đâu.”
Y tá Trương từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc và có trách nhiệm, làm gì có chuyện bởi vì hai câu nói của cậu ta mà bỏ qua, cô ấy vẫn cố chấp nhất định phải tự mình nhìn mới yên tâm.
Một người muốn nhìn, một người không cho, hai người giằng co một hồi, y tá Trương đột nhiên phát hiện ra có gì đó không ổn, ánh mắt cô mang theo sự hoài nghi nhìn sang Thạch Hạo Dũng, nói: “Phó đại đội Thạch, cậu có phải đã trộm cái gì rồi không, vì vậy không dám để cho tôi nhìn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây