“Không còn đáng ngại nữa rồi, nghe nói vào lúc sáng sớm đã tỉnh lại một lần, bây giờ không biết như thế nào, bác sĩ Sở, cô muốn đi xem thử không?” Sở Ngu gật đầu rồi nói: “Đi thôi.”
Thạch Hạo Dũng sau khi kết thúc phẫu thuật đã được đưa đến phòng bệnh bình thường, vết thương trên chân của cậu ta không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu làm phẫu thuật không tốt sẽ rất dễ bị tàn tật, lúc cậu ta vừa mới được đưa đến có rất nhiều bác sĩ đến xem, tất cả đều lắc đầu không biết phải làm sao, viện trưởng không còn cách nào khác lúc này mới kêu Sở Ngu đã làm liên tục suốt mấy ngày đến.
Cũng may phẫu thuật khá thành công, Sở Ngu đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy người đã tỉnh lại, đang ngồi nói chuyện với bệnh nhân đứng ở bên cạnh. “Bác sĩ Sở.” Chiến sĩ bị thương đó nhìn thấy Sở Ngu lập tức điều chỉnh tư thế đàng hoàng gọi cô một tiếng.
Không chỉ có cậu ta như vậy, tiếng bước chân của Sở Ngu vừa vào phòng, trong phòng bệnh giống như bị rơi vào một kết giới tĩnh lặng vậy, âm thanh bỗng nhiên biến mất.
Vốn dĩ còn đang khoác lác, người lính nói huyên thuyên suốt cả buổi cũng thành thật quay trở lại nằm lên giường, rất ngoan ngoãn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây