Anh mở cửa đi vào phòng thấy Sở Ngu ngã xuống đất thì hoảng sợ, vội vàng đi lên trước nhẹ nhàng đẩy cô hai cái: “Sở Ngu, em làm sao vậy?”
Sở Ngu tuy rằng có thể ngủ nhưng tính cảnh giác cao, một chút động tĩnh đã có thể tỉnh, cho nên rất khó chịu với việc bị đánh thức, thì ra lúc ở thôn Thanh Hà, anh cả Sở và Sở Nhị Đản bởi vì việc này không ít lần bị đánh.
Vẻ mặt phẫn nộ của cô mở mắt ra, nhìn thấy người tới là Hạ Trầm không kiên nhẫn bóp chặt mặt anh: “Đừng ồn ào, em muốn ngủ.”
Hạ Trầm mặt bị bóp biến dạng cũng không dám nhúc nhích, một hồi lâu mới nhẹ nhàng cầm tay cô ra, nhỏ giọng nói: “Em lên ngủ trên giường đi, như vậy sẽ cảm lạnh.”
Sở Ngu hiện tại trong đầu chỉ còn lại một chữ “ngủ”, cái gì cũng không nghe vào được, cho dù Hạ Trầm cố ý nhẹ giọng, lúc này nghe vào tai cô cũng giống như muỗi ong ong, rất phiền lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây