Hạ Trầm mất tự nhiên gạt tầm mắt sang một bên, giọng nói có chút bối rối: “Ừm, anh trở về văn phòng, em nhớ khóa cửa lại.” Nói xong nhanh chóng rời đi, giống như phía sau có mãnh thú hồng thủy.
Sở Ngu nhìn theo bóng lưng người biến mất ở góc cầu thang, nửa ngày sau mới cười lắc đầu, đóng cửa trở lại trong phòng.
*
Tiết tấu của bệnh viện chiến trường nhanh hơn nhiều, không có bao nhiêu thời gian thích ứng, Sở Ngu ngày hôm sau bắt đầu chui đầu vào phòng giải phẫu, cơ hồ là hết trận này đến trận khác. Thậm chí bởi vì trình độ của cô cao, đưa đến chỗ cô phần lớn đều là thương binh có mức độ khó cao, có đôi khi bận rộn ngay cả cơm cũng không thể ăn.
Cũng may Hạ Trầm sau khi biết được tình huống của cô, mỗi ngày đúng giờ đến đưa cơm, cho dù bận rộn không qua được cũng sẽ nhờ người mang đồ đến cho cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây