Căn nhà không lớn, gần như chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy hết, có giường đất với một cái lò than, trên giường đất đặt một cái chăn bông làm bằng sợi bông cũ kỹ, bên cạnh giường đất đặt một ít dụng cụ khá tạp nham. Ngoại trừ mấy thứ này thì trên cơ bản là không có đồ vật gì khác, tuy căn nhà không lớn thế nhưng nó lại lộ ra một loại cảm giác lụi bại trống trải.
Sở Ngu tìm được đá mài bên cạnh bếp lò, sau đó ra ngoài lu nước múc nước đổ lên đá mài, sau đó ngồi trên ngưỡng cửa bắt đầu mài lưỡi liềm.
Vừa mài vừa thầm ghét bỏ trong lòng. Cái lưỡi liềm này thật sự rất tàn, chỗ nào cũng có rỉ sét lại còn chỉ còn lại một nửa.
Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, nó với dao phay là thứ duy nhất có thể được coi là vũ khí sắc bén mà Sở Ngu mắt thường có thể thấy được. So ra thì xách cái liềm có vẻ ngầu hơn so với xách con dao phay chạy khắp thôn.
Đời trước khi cô còn nhỏ, một là không muốn đổi đao, hai chính là không có tiền cho nên mới cầm con dao phay qua chạy lại nhiều năm.
Tuy điều kiện hiện tại chẳng hơn được khi cô còn nhỏ nhưng dù sao thì người cũng không giống nhau.
Luôn mang dao bên người là thói quen, không phải để an ủi. Từ ngày cô thành niên độc lập, cô đã không cần phải mang theo vật ngoại thân để có cảm giác an toàn.
Động tác trên tay Sở Ngu rất nhanh, chẳng bao lâu đã mài xong cái liềm nát kia. Bỏ đi lớp rỉ sét, lưỡi dao cực kỳ sắc bén, Sở Ngu cầm lấy cây cỏ dại cao nửa người bên cạnh, khẽ lướt một cái cây cỏ dại đã bị cắt xuống, vết cắt rất đẹp.
Sở Ngu vừa lòng gật gật đầu, cầm cái liềm trở về phòng.
Cô cởi giày bò lên giường đất, nhấc cái chiếu trải giường lên, dùng sức đập mạnh lưỡi dao trong tay lên mặt đất chỗ chân giường, cô gom đất lại một chỗ rồi dọn sạch, cầm lưỡi dao cạy bốn viên gạch bên trong.
Cô dọn từng viên gạch qua bên cạnh, một cái rương gỗ nhỏ bất ngờ xuất hiện trước mắt. Sở Ngu cười cười lấy cái rương nhỏ rồi mở ra.
Hơn nửa rương vàng thỏi ngay ngắn đặt bên trong, bên trên có một cái tay nải nhỏ. Sở Ngu mở tay nải ra, nhìn đủ các loại đến ngọc bội trang sức bên trong được bọc lại cực kỳ chặt chẽ.
Không nói đến vàng thỏi, nếu lấy mấy thứ này ra bán đấu giá ở đời sau thì chỉ sau một đêm là có thể từ tên đứa nghèo kiết xác biến thành đại gia với gia sản hơn trăm triệu.
Nhưng dù sao Sở Ngu cũng là người từng trải qua sự đời, chỉ hơi kinh ngạc khi mới nhìn thấy thôi.
Cô không ngờ tới ông Lưu lại có nhiều tài sản như vậy, đáng tiếc là nguyên chủ không hiểu được giá trị của mấy thứ này, lấy ra nhìn qua một cái rồi lại cất nguyên về. Nếu không mấy thứ này chỉ cần lấy một cái ra ngoài thôi, cho dù là với tỉnh cảnh như hiện giờ thì cũng đủ cho ba anh em ăn ngon mấy năm.
Nhưng mà cho dù có Sở Ngu biết được giá trị của nó thì cô cũng không có ý định lấy thứ này ra dùng. Cô nhìn qua rồi cùng cất lại giống nguyên chủ.
Bây giờ chưa cần dùng đến mấy thứ này.
Trong lòng Sở Ngu đã có kế hoạch, cho dù là cô hay là hai anh em cũng đều sẽ không sống cả đời ở nơi này. Mà mấy thứ này chính là vốn ban đầu của bọn họ.
Bác sĩ Sở là việc của đời trước rồi, đời này cô cứ làm một con cá mặn không tri thức, không văn hóa, nhưng may mắn phất lên trong một đêm là được.
Thu dọn xong hết đồ đạc đột nhiên lại thấy không có việc gì, Sở Ngu nghĩ nghĩ rồi lảo đảo lắc lư lên núi.
Trong nhà không có nguồn thu nhập, ba anh em thì lại đúng vào thời kỳ phát triển cơ thể, người này ăn còn lắm hơn người kia, cho nên Sở Ngu quyết định lên núi săn thú.
Lúc nguyên chủ đi theo bên cạnh ông Lưu có từng học cách săn thú, nhưng ông Lưu luôn cảm thấy tuổi của cô còn nhỏ, không chịu đưa cô vào sâu trong núi.