Ở nơi chiến trường tàn khốc này, mỗi người dường như đầy căng dây cót, tự động hiểu rằng không nên đem thời gian lãng phí vào chuyện vô nghĩa. Viện trưởng Hồ nói vài câu liền đưa Sở Ngu đi xem tình huống của người bệnh.
Sở Ngu đương nhiên cầu còn không được, lập tức đồng ý.
Ý cười trên mặt viện trưởng Hồ ngày càng gia tăng, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông biết những nghiên cứu viên có năng lực đều tương đối cao ngạo, đặc biệt là vị trước mặt này, vừa trẻ tuổi vừa có tài.
Ông sợ thái độ của mình sẽ làm đối phương cảm thấy không thích, nhưng vòng vo giả bộ ông thật sự không làm nổi, cũng may sau khi tiếp xúc, đồng chí này có vẻ như cũng không phải là người ham hư danh, là người hết lòng vì công việc.
Hai người đi về phía khu bệnh nhân nằm, viện trưởng Hồ giới thiệu tình huống của người bệnh, Sở Ngu nghe rất cẩn thận, phát hiện vị viện trưởng này thật đúng là một người sấm rền gió cuốn, nói chuyện có trọng điểm, không có nửa chữ vô nghĩa, chỉ cần hơn mười phút cô đã hiểu cơ bản tình huống ở đây. Tới cửa phòng bệnh của bệnh nhân quan trọng, biểu cảm của viện trưởng Hồ biểu tình trầm trọng xuống, ông quay đầu nhìn thoáng qua Sở Ngu, ngữ khí trịnh trọng: “Đồng chí Sở Ngu, bệnh viện tiếp nhận những người bị thương rất nặng, hy vọng mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt, chờ lát nữa nhìn thấy cũng đừng quá xúc động, bởi vì như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của người bệnh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây