“Được...” Anh trai Sở vừa định đồng ý, quay đầu lại nhìn em gái mình và người nọ đứng ở cửa, lời nói đến miệng lại nuốt vào, đẩy đẩy Sở Nhị Đản đứng bên cạnh: “Em về mang hành lý của anh và Vệ Gia mang tới đây đi.” Sở Ngu sao có thể không hiểu chút tâm tư nhỏ này của anh ấy, lười so đo với anh, cô giữ chặt Sở Nhị Đản: “Đi thôi, chị đi cùng em.” Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Hạ Trầm: “Đi thôi.”
Anh trai Sở nghe được em gái nói, gật đầu với Hạ Trầm, mày không khỏi nhăn chặt, nhưng lúc này nói cái gì cũng không thích hợp, anh lại nhìn Nhị Đản ở một bên làm bóng đèn thoáng yên lòng.
Mặc kệ thế nào, dù sao hai người này không đơn độc ở bên nhau là được. Ba người đi ra bệnh viện, Sở Nhị Đản hoàn toàn không biết mình được kỳ vọng cao như thế nào, xua xua tay với chị gái: “Chị ơi, em chạy nhanh về trước lấy hành lý, chị cứ đi từ từ, đến lúc đó hai chúng ta cùng đi về.”
Nói xong liền dùng tốc độ khiến anh trai tức chết, chạy đi nhanh như chớp, căn bản không cho Sở Ngu cơ hội đáp lời.
Sở ngu ai một tiếng không ngăn lại, giơ tay lên ngứa ngáy muốn đánh người. Hạ Trầm ở một bên thấy thế, nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Sở Ngu: “Khách sạn mọi người ở cách đây cũng không xa, đợi chút đi.” Sở Ngu chỉ có thể bực mình gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, chờ lát nữa đi về nhất định phải đánh thằng nhóc ngày càng lì lợm này thành đầu heo. Hai người đứng ở khu nằm viện dưới lầu mặt cỏ bên cạnh, nhất thời không nói chuyện, Sở Ngu đút tay vào túi ngẩng đầu nhìn không trung. Qua hơn nửa ngày, cảm giác được tầm mắt người bên cạnh vẫn không dời đi, cô đành phải bất đắc dĩ mở miệng hỏi: “Anh cứ nhìn em làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây