Sở Giang Sơn vốn đang được em trai nịnh nọt cảm thấy rất đắc ý, nhưng vừa nghe được câu nói tiếp theo của cậu nhóc khuôn mặt lập tức xụ xuống, cầm đũa gõ một cái lên đầu Sở Nhị Đản: “Em nghĩ hay quá nhỉ, có biết bữa cơm này vừa tốn dầu vừa tốn đường không, phí biết bao nhiều đồ đấy.”
Sở Giang Sơn càng nghĩ càng thấy đau lòng, cảm giác thịt ăn vào miệng cũng mất cả ngon, anh ấy xụ mặt nói thêm: “Sau bữa cơm này, nhà ta trong vòng nửa năm sẽ không được ăn thịt nữa.”
Sở Nhị Đản thực sự rất muốn khóc, cảm giác kiếp sống nịnh hót của mình lần đầu tiên gặp đối thủ. Chẳng lẽ anh cả của nhóc không phải nên được nhóc khen đến vô cùng vui vẻ, rồi sau đó đồng ý với yêu cầu của nhọc hay sao. Sao lại có thể lãnh khốc vô tình vô cớ gây rối như vậy được chứ.
Một bữa cơm đã kết thúc trong sự ồn ào nhốn nháo của hai anh em. Sau khi ăn xong mọi người cùng thu dọn sạch sẽ mọi thứ rồi đi nghỉ ngơi một lát, anh cả Sở cõng sọt đi ra ngoài đánh đào cỏ heo, Sở Nhị Đản nằm trên giường đất ngủ trưa.
Sở Ngu không thấy buồn ngủ, thấy không có gì chuyện gì làm, dứt khoát cầm cái liềm hỏng kia chuẩn bị đi ra ngoài tìm một tảng đá mài để mài.
Sở Ngu cầm liềm đi qua bên kia núi, cô nhớ là bên kia sườn núi, nơi ở của ông Lưu khi còn sống có đá mài. Cô chuẩn bị đến đó mài liềm, thuận tiện nhìn xem đồ ông Lưu để lại cho nguyên chủ.
Vùng Đông Bắc phía Bắc thôn Thanh Hà, mùa đông kéo dài, trên cơ bản tuyết sẽ rơi từ tháng 10 năm trước đến tháng 4 năm sau, một năm có một nửa thời gian là trời đông giá rét, sống trên sườn núi thật đúng là chịu tội.
Cho nên ông Lưu sống hàng năm trên sườn núi trong mắt người trong thôn lại càng thêm kỳ lạ.
Trong mắt nguyên chủ cũng là như thế, cô vẫn luôn học võ cùng ông Lưu, nhưng ông Lưu không cho phép cô kêu ông ấy là sư phụ. Có đôi khi mẹ của nguyên chủ mẹ làm chút đồ ăn ngon đều bảo nguyên chủ mang qua cho ông Lưu, ông ấy cũng chưa bao giờ cần.
Khi đó nguyên chủ luôn cảm thấy ông Lưu giống như là chẳng có chút khát vọng sống nào nhưng lại vì một thứ gì đó nên mới không thể không sống tiếp.
Mãi cho đến lúc ông Lưu bệnh nặng nằm trên giường, nói cho cô biết về quá khứ của mình, khi đó nguyên chủ mới biết được nội tình.
Năm đó sở dĩ ông Lưu không đi theo vợ con là đang trừng phạt bản thân, là đang chuộc tội. Mà sở dĩ không cho nguyên chủ gọi ông ấy là sư phụ vì ông ấy cảm thấy mình không xứng.
Cả đời ông ấy làm chồng, làm cha, làm thầy đều không đủ tiêu chuẩn, ông ấy không muốn lại hại thêm một người nào nữa.
Khi đó mẹ của nguyên chủ đã rời đi, mẹ kế gả vào, tuy không thể gọi là ngược đãi ba anh em nhưng cũng tuyệt đối không coi là tốt, cha ruột thì lại càng không đáng tin cậy.
Cho nên lúc đó trong mắt nguyên chủ, anh trai, em trai với ông Lưu chính là những người quan trọng nhất của cô, trơ mắt nhìn người quan trọng nhất của mình rời đi đối với nguyên chủ vẫn còn nhỏ tuổi nhỏ mà nói thì chẳng khác gì một đả kích lớn.
Ông Lưu ra đi vào cuối năm, nguyên chủ dựa theo yêu cầu lúc còn sống của ông ấy mà hoả táng di thể, không lập bia mộ, vào đầu xuân thì chôn dưới cây đại thụ bên cạnh mộ của vợ con ông ấy.
Sở Ngu nhớ lại một đường, nhanh chóng đi tới trước căn nhà bằng đất trên sườn núi của ông Lưu.
Khi còn sống ông Lưu đã nói với thôn trưởng sẽ để lại căn nhà này cho nguyên chủ. Thôn trưởng nghĩ căn nhà này nhà đã cũ nát vị trí còn không tốt, bình thường cũng chẳng có ai vừa ý nên đã đồng ý.
Sau này ba anh em nguyên chủ muốn trộm tự làm chút đồ ăn cho mình sẽ tới nơi này.