“Viện trưởng Vương, chủ nhiệm Ngô, tôi yêu cầu các ông nên nhìn thẳng vào thực tế, bệnh viện thì có rất nhiều, còn thành quả của tôi thì chỉ có một. Nếu các ông đồng ý hợp tác thì hãy cất cái tâm thế tự cho mình hơn người kia của các ông lại đi, hãy dùng thái độ đúng đắn mà nhịn nhận sự việc. Nếu như các ông không muốn hợp tác thì tôi cũng sẽ tôn trọng suy nghĩ của các ông, giờ tôi sẽ đi ngay.”
Sở Ngu nói xong có chút phiền chán nhìn qua người đối diện, tính cách cô trước giờ vẫn thế, người ta tôn trọng cô thì cô tôn trọng lại, không bao giờ cô chịu tuân theo quy tắc ngầm nào cả, với cả mọi người cô đều đối xử bằng thái độ ấy.
Lần này cô không dễ dàng gì mới có thể trở về được, đã mấy ngày liền cô không được ngủ một giấc cho tử tế, vừa mới xuống máy bay là đã chạy ngay đến đây để đàm phán chuyện hợp tác, hiện giờ nghe được những lời không liên quan này khiến cô thật sự muốn nổi cáu.
Viện trưởng Vương trong lòng vừa tức vừa thẹn, lúc này ông ta đã ý thức được bọn họ đã thiếu tôn trọng với vị chuyên gia Sở Ngu này, nhưng bảo ông ta phải xin lỗi một người trẻ tuổi thì thật sự ông ta không buông bỏ mặt mũi xuống mà làm được, chỉ có thể quay sang nhìn Tống Trạch Phương.
Tống Trạch Phương làm bộ như không nhận được tín hiệu của viện trưởng Vương, mím môi không nói gì cả, chỉ mỉm cười ôn hòa nhìn ông ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây