Sở Ngu lười phản ứng với anh ấy nên vòng qua người đi vào trong phòng, anh cả Sở thấy vậy thì cùng sánh vai đi cùng cô, một mực đi theo đến cửa phòng, mắt thấy Sở Ngu đi vào phòng muốn đóng cửa, cuối cùng không nhịn được lên tiếng ngăn lại: “A, đợi một lát.”
Sở Ngu khép nửa cánh cửa, cười như không cười nhìn anh ấy: “Còn có chuyện gì sao? Đồng chí Sở Đại Căn Nhi?”
Trái tim anh cả Sở nhói lên, mặt dày đi vào trong phòng, sau khi đóng cửa lại còn cố ý đi một vòng quanh phòng rồi hỏi: “Em đã dọn xong đồ chưa? Vé máy bay lập tức mua thì xong, đến lúc đó em đừng quên cái gì nữa nhé.” Sở Ngu ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn anh cả Sở hoa chân múa tay muốn dò hỏi, anh ấy vừa nhìn tới nhìn lui nói, trong lòng có một trận không ổn. Cho đến anh ấy bị nhìn đến mức sắp chín, cô mới khẽ cười nói: “Lại cái vấn đề này? Em cũng nhắc nhở anh, qua thôn này thì sẽ không còn cửa hàng.” Anh cả Sở rất muốn có chí khí nói một câu “Không thì không”, không biết tại sao trong lòng không thể bỏ được, cuối cùng chỉ có thể hạ vai, ủy khuất nói: “Vậy, vậy rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
Sở Ngu cười nhạo một tiếng: “Thành toàn nguyện vọng cho anh.” Ban đầu anh ấy vẫn chưa phản ứng lại được, suy nghĩ một lúc lâu mới nháy mắt mấy cái, thử dò xét hỏi: “Ý em là sao?”
Sở Ngu nhìn dáng vẻ này của anh thì ngứa tay nên nện cho anh ấy một cái, lại hỏi: “Hiểu rồi chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây