Nhưng cũng may là vì thế nên mới có thể để vừa cái chảo gang kiểu cũ mới mua ở cửa hàng ngày hôm qua.
Lúc này lửa trong lòng bếp lửa đang cháy rừng rực, nồi đặt bên trên bốc đầy khói trắng. Hai anh em ngồi xổm một bên trên đất, cảm giác có người tới, đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.
Sở Ngu híp mắt quan sát hai người, trong vẻ mặt xấu hổ của hai anh em lộ ra hai phần chột dạ.
Trong lòng cô bỗng dưng dâng lên một loại dự cảm chẳng lành, bước hai bước đi đến trước nồi, không màng tới sự ngăn cản của Sở Nhị Đản một phen mở nắp ra.
Tốt lắm, hay cho một nồi sắt hầm nước trắng.
Đậy lại cái nắp nồi vẫn còn nguyên dạng, Sở Ngu khoanh tay trước ngực nhướng mày nhìn anh cả Sở: “Đồng chí Sở Đại Căn Nhi, cơm đồng chí nấu đâu rồi?”
Sở Giang Sơn gãi đầu ngượng ngùng cười: “Cái đó, anh đây không phải là đang nghĩ nên đun chút nước ấm cho em uống trước sao?”
Sở Ngu lạnh lùng cười: “Anh nhìn xem ngoài trời có thể phơi cháy anh được không, lặp lại lần nữa.”
“Em thấy đấy, anh nói anh không học nấu ăn được rồi mà, hay là em đến làm đi.” Sở Giang Sơn vừa thấy như vậy, dứt khoát chơi xấu ý đồ muốn ném cái sạp hàng này lên người Sở Ngu.
“Không cần, em nói là hai người làm.” Sở Ngu cũng không nuông chiều anh ấy, học không được là do không có ai dạy, bây giờ cô tự mình giám sát, không tin là anh ấy không học được.
“Cần gì phải phiền phức như vậy, cứ dứt khoát…”
“Nếu hôm nay anh không học được thì cả ba chúng ta cùng nhịn cơm luôn! Cứ để bị đói cho em!”
Sở Giang Sơn vốn đang muốn trêu đùa một chút, ai ngờ lại bị em gái mình trực tiếp chắn lại, đành phải ỉu xìu gật gật đầu.
Sở Nhị Đản luôn là một bạn nhỏ vô cùng có ánh mắt, cậu nhóc thấy thế lập tức ưỡn bộ ngực nhỏ lên: “Chị, chị yên tâm đi, em nhất định có thể học được mà.”
Sở Ngu vừa lòng gật gật đầu, không học nấu cơm là không thể được, hai người không học chẳng lẽ còn để cô làm sao? Thế thì càng không thể.
Áo tới duỗi tay, cơm tới há miệng.
Bác sĩ Sở của hôm nay vẫn cứ là một bác sĩ Sở luôn yêu cầu một cuộc sống cố chất lượng cao dù có trong bất cứ hoàn cảnh nào đó!
Sở Ngu trước tiên bảo anh cả Sở rót nước vào ấm, bỏ xương sườn vào trong bồn rồi để cho Sở Nhị Đản rửa sạch, sau đó lại từ lấy ra một miếng da lợn ra. Đây là cô cố ý mua về để tôi chảo.
Chảo sắt mới mua về đều phải chà mạnh da lợn để kéo dài hạn sử dụng cho chảo, phòng ngừa rỉ sắt, cái này gọi là tôi chảo. Đừng có coi thường bước này, đối với nồi sắt không trải qua quá trình rèn đúc phức tạp như hiện nay mà nói thì bước này là bước quan trọng nhất. Nếu không tôi chảo cho tốt thì chẳng dùng được bao lâu nó đã hỏng rồi.
Sở Giang Sơn cầm da lợn cọ chảo nửa tiếng, cọ đến mức sắp hoài nghi nhân sinh thì mới được cô em gái độc ác bảo dừng.
Còn chưa được nghỉ lấy hơi đã lại bị chỉ huy đi chần xương sườn, xào xương sườn, đun đường.
Sở Nhị Đản ngồi xổm ngoài cửa rửa sạch bát đũa mới mua về, còn chưa rửa xong thì một mùi thịt chua ngọt nồng đậm đà đã bay từ trong phòng ra.
Cậu bé hít sâu một hơi, giây tiếp theo tốc độ tay tăng tốc, mới hai ba phát đã rửa sạch bát đĩa trong tay, nhanh chân đi về phòng. Nếu không phải sợ bị ngã thì cậu nhóc đã chạy về luôn rồi.
Mùi hương trong phòng càng nồng hơn, Nhị Đản bước đôi chân ngắn tũn của mình nhảy qua ngưỡng cửa cất kỹ đồ trong tay, vội vội vàng vàng chạy đến nhà bếp.
“Em gái, bây giờ có thể múc ra được rồi đúng không?” Sở Giang Sơn nhìn xương sườn trong nồi nuốt nước miếng.
“Ừm, múc ra đi.”
Em trai Sở đứng bên cạnh sau khi nghe được lập tức nhanh chóng lấy một cái bát tráng men vừa rửa xong qua. Anh cả Sở nhận lấy rồi cầm muỗng gỗ to múc đồ ăn ra.