Ngược lại Sở Ngu không nhịn được, đột nhiên cô ngã xuống giường, cười đến mức không thở được. Anh cả Sở nhìn người ở bên cạnh đột nhiên bị bệnh thì đầu óc mơ hồ: “Em làm gì thế? Buổi tối đừng hù dọa người khác.” Sở Ngu ôm bụng vẫy vẫy tay với anh ấy, đem túi da trâu ở một bên ném cho Sở Giang Sơn: “Tự anh xem đi.”
Anh cả Sở đánh giá một xấp ảnh của Sở Ngu, thuận tiện rút ra một xấp nhìn. Sau 10 giây yên lặng...
“Sở! Ngu!”
“Ha ha ha ha!”
Bây giờ còn chưa đến cơm tối, hiếm khi mẹ Thẩm nấu cơm ở dưới tầng, nghe được tiếng gào này nhanh chóng chạy lên, bà nhìn cánh cửa mở một nửa, tính cách lễ phép gõ hai tiếng sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây