Thập Niên 70: Xuyên Thành Cô Em Gái Dũng Cảm Của Đại Lão

Chương 26:

Chương Trước Chương Tiếp

Lưu Ngọc Phân:???

“Hu hu hu, em, em biết rồi, sau này em sẽ không đi làm phiền anh nhỏ nữa. Hu…” Cô bé lập tức khóc òa lên, bỏ lại một câu rồi chạy về phòng.

Anh cả Sở cũng rất hoang mang, không biết sao mà mình lại làm cho người ta khóc rồi. Anh ấy cũng không tiện đuổi theo sau, đứng ở đó buồn rầu gãi gãi đầu, mãi cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì tốt, đành phải cầm đồ trở về phòng mình.

Sở Giang Sơn về phòng để đồ xuống, vừa quay đầu đã nhìn thấy em trai với em gái nhà mình đang nhìn anh ấy với một loại ánh mắt khó có thể hình dung được.

Anh ấy có chút không rõ nguyên do, thấy hai người cũng không có ý muốn nói, đành phải tức giận trợn mắt nhìn hai người một cái: “Nhìn cái gì, nhanh thu dọn hết đồ vào đi, còn phải nấu cơm nữa.”

Nói xong anh ấy cầm hết dầu muối gia vị mới mua vào trong bếp.

Sở Nhị Đản bĩu môi, tiến đến bên cạnh chị mình, nhỏ giọng nói: “Chị, chị có thấy Lưu Ngọc Phân kia rất phiền không. Em cảm thấy nó còn phiền hơn cả anh trai nó luôn á.”

Sở Ngu có chút kinh ngạc nhìn Sở Nhị Đản, đứa em trai hờ này của cô hình như luôn có thể khiến cho người khác phải cảm thấy kinh ngạc.

Mấy bé trai vào tuổi này bình thường chỉ biết hết ăn rồi chơi nhưng ngược lại đứa em trai này của cô lại không giống vậy, không chỉ có thể bình tĩnh thản nhiên phát hiện ra chỗ giấu tiền của Triệu Tú Liên mà bây giờ còn có thể nhìn thấu bản chất của một tiểu bạch liên hoa nữa nhỉ?

Sở Nhị Đản thấy Sở Ngu không nói lời nào, cho rằng cô không tán đồng ý của mình, không khỏi có chút sốt ruột: “Em nói thật đó, chị thấy Lưu Thiết Trụ lúc nào cũng đánh nhau với người ta đúng không, có rất nhiều lần em phát hiện ra là do Lưu Ngọc Phân nói gì đó với nó nên nó mới đi đánh nhau đó.”

Ai cha, lợi hại nha em trai của chị! Tuổi còn nhỏ mà đã bộc lộ thiên phú giám định trà xanh rồi.

Sở Nhị Đản nhăn mày nhỏ, nhóc có cảm giác khi nói chuyện của Lưu Ngọc Phân có gì đó không đúng lắm, nhưng nếu tách ra thì lại giống như không có gì vấn đề gì cả. Dù sao nếu nhất định phải chọn thì cậu nhóc thà ở cùng tên ngốc Lưu Thiết Trụ kia cũng không muốn nói chuyện với Lưu Ngọc Phân.

Sở Ngu nhìn ra được cậu nhóc đang sốt ruột, vươn tay chần chờ một chút, sau đó dùng tay áo bọc lại sờ sờ đầu cậu nhóc: “Chị biết, em nghĩ không sai, có thời gian thì nhớ phải nhắc nhở Đại Căn Nhi một chút, không có việc gì thì cách xa Lưu Ngọc Phân này ra.”

“Yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Nghe Sở Ngu nói như vậy, Sở Nhị Đản lập tức nhảy nhót tung tăng trong một giây, cậu nhóc dùng sức vỗ vỗ vào ngực nhỏ của mình, ý muốn biểu hiện mình rất đáng tin cậy.

“Đến phòng bếp giúp anh cả nấu cơm đi.”

Hai ba câu đã dỗ Sở Nhị Đản xuống nhà bếp, Sở Ngu duỗi lưng một cái rồi nằm lại trên giường đất, vừa quơ chân vừa nghĩ đến cô em kế này của cô.

Ba anh em, nguyên chủ cùng với Sở Nhị Đản đều không thích cô bé này. Sở Nhị Đản là bởi vì tiếp xúc nhiều, mơ hồ cảm nhận được bản chất của con nhóc đó. Nguyên chủ một mặt là vì tính tình lạnh lùng không muốn tiếp xúc nhiều với người xa lạ, còn về mặt khác là cô luôn có cảm giác hình như Lưu Ngọc Phân có chút địch ý với cô.

Nghĩ vậy Sở Ngu ngáp một cái, có địch ý thì cứ có địch ý đi, chỉ cần không chạy đến tìm chết thì cô cũng chẳng rảnh mà đi quan tâm con nhóc đó nghĩ thế nào.

Nằm một lát mà vẫn không thấy buồn ngủ, Sở Ngu dứt khoát xuống giường.

Hai anh em kia nói nấu cơm nhưng đã nửa ngày rồi mà đến cả mùi củi đốt cô cũng không ngửi thấy. Chẳng lẽ hai người này muốn lười biếng.

Căn phòng bếp của ba anh em tồi tàn hơn nhà chính nhiều, thậm chí bởi vì chỉ có một cái nồi đất để nấu nước nên ngay cả miệng bếp để đặt nồi cúng cố ý làm nhỏ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)