Gã nhìn thiếu nữ đi tới trước mặt mình, cả người không lạnh mà run. Bên khóe môi của người kia còn mang theo nụ cười yếu ớt, giống như chưa từng làm chuyện gì cả, nếu như không phải người ở bên cạnh gã cũng phản ứng, thiếu chút nữa gã cho rằng tất cả những gì xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác. Sở Ngu đi đến trước người gã rồi chậm rãi ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt gã, ở ngoài găng tay dính máu cũng vương trên mặt gã, Cao Lâm Sâm ngày ngày luôn nổi diên giờ phút này ngay cả thở cũng không dám. Gã nhìn nụ cười trên mặt Sở Ngu ngày càng sâu, cô nhẹ giọng nói: “Thiếu chút nữa đã quên chuyện chính, không phải muốn tôi mời rượu sao? Tới đi, chẳng qua uống rượu cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta vẫn nên chơi đùa có phải tốt hay không.”
Cao Lâm Sâm run rẩy hỏi: “Chơi, chơi cái gì.”
Sở Ngu đứng lên tháo găng tay ném vào mặt gã, một tay cắm vào, một tay nâng cằm, trầm tư một lát: “Ừm... tôi cũng không biết, như thế này đi, các anh đến nghĩ. Dĩ nhiên phải làm cho tôi hài lòng, bằng không hôm nay chúng ta sẽ ở nơi này chơi đùa.”
“Cho đến khi tôi hài lòng mới thôi.”
Cao Lâm Sâm quay đầu, nhìn đám tay sai té xỉu đầy đất, còn có bạn bè không tốt ở bên cạnh đã sợ đến choáng váng, chật vật nuốt nước miếng. Không, đây không phải là vở kịch của gã!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây