Ông ngoại Hạ Trầm đã nhìn anh lớn lên từ khi anh còn nhỏ, hiểu rõ đứa cháu ngoại này của mình, rõ ràng yên lặng như thế này chính là ngầm thừa nhận.
Nhìn người bực bội không nói một lời nào nhưng hứng thú vẫn như cũ không giảm đi, còn hận rèn sắt không cứng: “Vậy cháu đã nói với con bé hay chưa? Ông nói cháu nghe, có thể cháu không cảm thấy điều kiện của bản thân cháu tốt, cũng không biết cuống cuồng. Tiểu Ngu cũng không thua kém cháu, người vừa ý nó nhất định là xếp thành một đoàn, đến lúc đó người bị người khác cướp đi mất thì đừng có khóc.”
Hạ Trầm bịt tai không nghe, chậm rãi gọt một quả táo rồi đưa đến.
Khách khí không chịu tiếp nhận, ông ngoại cứ trợn mắt nhìn anh, hai người giằng co một lát, anh không thể làm gì khác ngoài việc trả lời: “Cô ấy còn chưa trưởng thành thì cháu phải nói cái gì?”
Ông ngoại Hạ Trầm nhận lấy quả táo rồi đặt ở một bên, nhìn cháu ngoại lịch sự thanh nhã ở trước mặt, ông thở dài một hơi, giọng nói bất đắc dĩ: “Ông thật không biết cháu lớn lên ở bên cạnh hai người chúng ta là tốt hay xấu đối với cháu. Khi đó ông và bà ngoại cháu đều cảm thấy cháu rất xuất chúng, phải đè nén lại thì mới có thể gánh được trách nhiệm nặng nề.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây