Cô ngồi trên ghế không nói lời nào, Từ Chấn Đông nhìn vẻ ngoài bình tĩnh không chút thay đổi của Sở Ngu, trong lòng lại dâng lên một cảm giác cổ quái.
Ông ấy từng trải qua chiến trường súng thật đạn thật, ở một vài phương diện nào đó rất nhạy cảm.
Không biết vì sao, vừa mới nãy bỗng nhiên ông ấy từ trên người Sở Ngu cảm giác được một loại nguy hiểm trí mạng.
Ông ấy lắc đầu loại bỏ suy nghĩ kỳ quái này, nhìn về phía mấy người già vẻ mặt lo lắng đứng phía sau: “Ba mẹ, chú Tống, mọi người về trước đi, Giang Sơn có chúng con ở đây được rồi, nhiều người ở lại cũng không có tác dụng.”
Thẩm Phái Quân cũng quay đầu, sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, đồng ý nói: “Đúng vậy, vừa nãy bác sĩ cũng nói rồi, Giang Sơn không có vấn đề gì, có hai người chúng con ở đây là được rồi, mọi người mang bọn trẻ về trước đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây