“Sau đó đất nước thay đổi, ông và bà cháu quyết định về nước. Trong thời đại chiến loạn đó, người ta chỉ sống dựa vào hơi thở và nghị lực. Sau này chiến tranh thắng lợi, chúng ta trở về trường làm công việc giáo dục nhàn nhã.”
Sở Ngu không biết ông muốn nói gì, cô không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe.
“Khi đó ông nghĩ cả đời này của mình sẽ như thế, kiêu ngạo kiên cường, không cần bấu víu ai cả. Song, trên đời này con người không thể ngăn cản mọi chuyện xảy ra. Ông nhớ năm đó, ông và bà của cháu bị người ta hại, bị điều chuyển. Ông phát hiện đầu mối từ sớm nên đưa mẹ con vào đội sản xuất ở nông thôn. Ban đầu, ông cũng muốn sắp xếp cho cậu cả của con đi nhưng nó không đồng ý. Nó nói người sống ở đời không thể vì chuyện mờ ám mà nhượng bộ.”
“Nó kiêu ngạo cố chấp, giống như ông lúc còn trẻ. Cuối cùng nó chết thảm như vậy, không còn hài cốt nữa.” Ông ngoại Thẩm nói đến đây, trong giọng nói có vẻ nghẹn ngào.
Sở Ngu không biết an ủi người khác, cô chỉ đứng bên cạnh không nói gì. Lúc này, ông ngoại Thẩm quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt yêu thương xen lẫn sự buồn bã: “Tiểu Ngu, cháu rất thông minh, cũng rất kiêu ngạo, như thế rất tốt. Nhưng ông muốn nói với cháu một câu, cứng quá dễ gãy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây