Ông ngoại Thẩm ngăn Sở Ngu lại: “Tiểu Ngu, cháu đừng xúc động.”
Bây giờ trong lòng Sở Ngu đang muốn dâng trào, nhưng vẫn chưa đến mức nổi giận với ông ngoại Thẩm. Cô cố gắng kìm nén, quay đầu nhìn hiệu trưởng và thầy cô mà nói.
“Bình thường, trong quá trình tố cáo gian lận, phải là Báo cáo - Thụ lý - Kiểm chứng, sau khi xác nhận sự thật mới tìm người bị báo cáo xác minh chứ không phải giống mấy người. Nhưng vừa nghe Phương Vân Lỗi nói, mấy người đã kéo tôi và Hạ Trầm đến để đối chất ba người.”
“Hiệu trưởng bảo chúng tôi giải thích, tôi không cảm thấy có gì để giải thích cả. Chẳng lẽ tôi đến thi là có nghĩa phải chấp nhận chỉ trích vô cớ sao? Có phải sau này mỗi lần tôi có kết quả tốt thì phải nghĩ mọi cách chứng minh? Vậy tôi đến trường này để làm gì, để chịu tội sao?”
Cô không biết sao những người này luôn quen thuộc như thế, để mặc người chất vấn tùy tiện, trách móc nặng nề người vô tội bị hại. Rõ ràng bọn họ nên gánh vác trách nhiệm nhưng chỉ biết bày ra thái độ công bằng khách quan, thờ ơ lạnh nhạt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây