Trong thôn bảy cô tám dì khó giữ được bí mật lắm, nếu để nhiều người biết thì sẽ rất phiền.”
Sở Giang Sơn vừa nghe thấy cô nói như vậy, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, anh ấy thử hỏi: “Em định làm bao nhiêu?”
“Chúng ta ba người mỗi người hai bộ quần áo mùa hè, hai bộ quần áo mùa đông, còn phải làm ba bộ áo bông quần bông nữa.” Sở Ngu vừa lấy vải còn thừa trong túi lụa ra vừa trả lời.
Sở Giang Sơn đột nhiên cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề, che ngực lại: “Em, em nói gì?”
“Thật ạ, thật ạ, sắp làm quần áo mới ạ?” Sở Nhị Đản tuổi còn nhỏ, ý thức về tiền tài vẫn chưa quá rõ, vừa nghe thấy sắp được làm quần áo mới, đôi mắt thằng bé sáng lấp lánh, nhảy vài bước đến bên cạnh Sở Ngu, vui mừng quấn lấy cô hỏi tới hỏi lui.
“Em trật tự, không tết nhất lễ lạc mặc quần áo mới làm gì.” Một bàn tay của Sở Giang Sơn theo bản năng đặt lên ót của đứa em trai ruột, đột nhiên cảm thấy trong cái nhà này ngoại trừ anh ấy ra thì không có một ai đáng tin cậy cả.
Sở Ngu đặt hai cuộn vải trên giường đất, một tay đỡ lên cái ót nhỏ của Sở Nhị Đản, nhìn vẻ mặt khó tin của anh cả Sở rồi nghĩ đến cuộc sống thoải mái về sau của mình, đành phải mở miệng uy hiếp: “Em mua về là để làm quần áo, nếu anh không cho em làm, em sẽ tháo ra làm ga trải giường hết.”
“Dù sao thì anh đề phòng được nhất thời chứ đâu thể đề phòng được cả đời.”
Sau khi Sở Ngu nói xong, cô nhìn thấy vẻ mặt của anh cả Sở càng dữ tợn hơn.
Cô nghĩ nghĩ rồi nuốt lại câu “Sau này sẽ còn tiêu nhiều hơn” xuống.
Dù sao thì anh cả Sở cũng chỉ là một đứa trẻ, không nên chèn ép quá.
Sở Giang Sơn tức giận nửa ngày mới bình tĩnh lại được, anh ấy nhìn cô em gái mặt không cảm xúc thu dọn đồ vật, rội lại nhìn đứa em trai ríu rít như con chim ri vui vẻ. Anh ấy dùng sức đập mạnh lên cái bàn thấp(*) đặt gần lò sưởi ở đầu giường.
炕桌: Kháng trác, bàn thấp bốn chân cao khoảng 20-40cm
“Mở họp! Hiện tại, lập tức, ngay lập tức! Anh tuyên bố triệu tập hội nghị lần thứ hai của quý I năm 1977.”
Không sửa lại cái tư tưởng phá của của giai cấp tư sản trong đầu mấy đứa này thì anh ấy còn làm anh cả gì nữa!
Hừ!!! ╭(╯^╰)╮
Thế là mới cách một ngày, ba anh em lại một lần nữa ngồi vây quanh bên cạnh cái bàn nhỏ, chẳng qua người chủ trì hội nghị lần này biến thành đồng chí Sở Giang Sơn, thư ký của hội nghị …
Vẫn là đồng chí Sở Giang Sơn.
Sở Nhị Đản tuổi còn nhỏ không biết chữ, Sở Ngu lại không chịu phụ trách việc ghi chép, anh ấy có thể làm sao bây giờ. ╮(╯_╰)╭
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, ba anh em anh nhìn em em nhìn chị, không ai nói gì.
Sở Giang Sơn cũng có chút xấu hổ, anh ấy là người muốn triệu tập hội nghị nhưng anh ấy vốn dĩ không phải là người biết nói chuyện, bây giờ lại làm cho tình hình trở nên chính thức như vậy, giờ anh ấy đã căng thẳng đến mức quên luôn mình định nói gì.
“Em nói trước đi, vừa hay trong hội nghị lần trước có rất nhiều thứ em quên chưa nói.” Sở Ngu hắng giọng một cái rồi tiếp tục nói: “Số đồ hôm qua mua cũng khá đủ rồi, bây giờ trong nhà chỉ thiếu lương thực nữa thôi, chờ lát nữa đến nông trường là có thể mua, cũng không cần phải gấp gáp.”
“Sau khi thu dọn sạch sẽ đồ đạc chúng ta nên lập một chút kế hoạch cho cuộc sống sau này. Đầu tiên, tất cả số vải đã mua về này đều mang hết đến nông trường để may quần áo mới và làm vỏ chăn.”
Anh cả Sở nghe thế cuối cùng cũng tìm về được lời mình muốn nói, vừa định mở miệng thì bỗng nhiên Sở Nhị Đản lên tiếng.
“Đúng đúng, may quần áo mới, nếu không một ngày nào đó chúng ta không ở nhà, mẹ kế mở cửa vào nhà lấy đi thì làm sao bây giờ? May thành quần áo thì tốt rồi, bà ấy với ba đều không mặc được, Lưu Thiết Trụ với Lưu Ngọc Phân vừa lùn lại vừa béo chắc chắn cũng không mặc được.”
Sở Giang Sơn có hơi buồn cười, ngay sau đó cũng không thể không thừa nhận đứa em ngốc nghếch này của anh ấy nói rất có lý.