Được rồi, Sở Ngu bất đắc dĩ nhún vai một cái, ai bảo người này không may chứ. Trường trung học số ba đúng không, chờ ngày nào cô rảnh rỗi sẽ đi qua đó một chuyến.
Đúng lúc mấy hôm nay không có ai kiếm chuyện, cô cũng nên hoạt động gân cốt một chút rồi.
Nhìn thấy người đi xa, vẻ mặt tươi cười của lão Phương biến mất. Ông ta khẽ hừ một tiếng, quay đầu diễn vẻ cha nghiêm khắc, trầm giọng nói: “Đi, về nhà.”
Phương Vân Lỗi nhìn thấy Sở Ngu thì hơi kinh ngạc, anh ta chạy theo cha mình, ngẩng đầu hỏi: “Cha, vừa rồi đó là ai thế?”
Lão Phương nhíu mày, tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, liên quan gì đến con sao?” Nói xong, trên mặt ông ta tỏ vẻ không cam lòng: “Hừ, sư trưởng, nếu không phải nhà chúng ta không có quan hệ sao lại ra quân mà đổi nghề chứ. Ở lại quân ngũ, nói không chừng cũng là sư trưởng rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây