Tiếp theo sau giọng nói cao chót vót đó, là một người chạy đến trước mặt của hai người họ: “Hạ Trầm, tôi biết cậu nhất định sẽ đến tham gia kỳ thi này, ể, đây là ai vậy nhỉ?”
Sở Ngu thấy ở đây không còn việc của cô, nên vốn định đi ra nơi khác tìm chỗ ngồi, không ngờ rằng bỗng nhiên lại bị hỏi đến.
Hạ Trầm gật đầu chào hỏi người đó một cái, sau đó anh liền giới thiệu với Sở Ngu: “Đây là bạn học hồi cấp hai của tôi, hiện đang học tại trường trung học phổ thông số ba, là bạn học cùng trường với lại Tống Tần đó.” Người đó nghe anh nói đến trường trung học phổ thông số ba, vẻ mặt gượng gạo vừa nãy cũng đã không còn nữa, trông có vẻ như Hạ Trầm không định giới thiệu người này cho anh ta, gương mặt liền nở một nụ cười tươi, cười nhạo rằng: “Ổ, Hạ Trầm, sao lại không giới thiệu người ta với tôi chứ, đừng nói là có quan hệ gì khác, nên ngại không muốn giới thiệu cho tôi đấy nhé.”
Sở Ngu nghe thấy anh ta nói như vậy, liền nhếch nhẹ khoé môi. Có phải là do cô đã già rồi, đã không còn bắt kịp xu hướng của giới trẻ rồi không. Loại đoán mò như này, làm sao có thể nói ra với sân bay nhỏ mới mười ba tuổi chứ? Ít nhất là ba năm, những lời đoán mò như thế này thật sự không cần tìm hiểu chút sao?
Hạ Trầm lại càng trực tiếp hơn, gương mặt anh tỏ vẻ căng thẳng, hạ trầm giọng xuống nói một cách nghiêm khắc: “Phương Vân Lỗi, chú ý lời nói của cậu, cậu mà còn đoán mò lung tung một cách hoang đường như vậy nữa, thì đừng trách
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây