Xuống xe đã hơn bốn giờ chiều, Sở Nhị Đản còn nhỏ lần đầu đi xa như thế, thằng bé buồn ngủ đến mức gật gù. Anh trai Sở thấy thế đành phải cõng thằng bé lên.
Lúc xuống xe, Sở Ngu định đi chợ mua bán ở nông trường mua lương thực, nhưng nhìn thấy tình hình này phải từ bỏ, đợi ngày mai sẽ đến.
Khi từ nông trường trở về, vì cầm nhiều đồ vật nên còn đi lâu hơn buổi sáng, trời đã bắt đầu tối.
Trong nhà cửa sân nửa mở, cửa sảnh chính rộng mở, vừa nhìn đã thấy hai người lớn hai người nhỏ vây quanh bàn gỗ ăn cơm.
Sở Ngu nhìn không chớp mắt, cầm đồ đi vào phòng, Sở Giang Sơn cõng Sở Nhị Đản đi phia sau, đúng lúc ngẩng đầu lên thấy Triệu Tú Liên nhìn qua.
Triệu Tú Liên lớn tiếng, mặc kệ hàng xóm có nghe được không, để bát xuống bắt đầu mắng: “Ôi, còn biết trở về đấy. Trẻ ranh to xác mỗi ngày không làm việc, chỉ biết ở bên ngoài lêu lổng, sinh ra thứ này đúng là tạo nghiệp lớn.”
Cha Sở vốn không có phản ứng, nghe thấy Triệu Tú Liên càng nói càng khó nghe, ông đổi sắc mặt ném bát cơm lên bàn: “Ăn cơm của bà đi, cơm không chặn nổi miệng à.”
Mặc dù Triệu Tú Liên đanh đá nhưng biết xem sắc mặt. Bà ta nghe thấy giọng điệu quở trách không vui của Sở Lập Nghiệp, mặc dù không vui nhưng vẫn nhịn xuống, hừ lạnh một tiếng cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Sở Giang Sơn nhìn cảnh tượng như người một nhà ở trước mặt, nhìn cha ruột không thèm nhìn mình một cái, trái tim lạnh hơn phân nửa. Anh ấy cong khóe miệng muốn cười lại nghe tiếng mở cửa “Kẹt kẹt” vang lên. Ngay sau đó nhìn thấy em gái cầm chậu mẻ, mặt ghét bỏ đi ra.
Sở Giang Sơn: ...?!!
“Sở Ngu, em đặt chậu xuống cho anh! Không được vứt!”
Hỏi: Gia đình Nguyên chủ có ảnh hưởng bao nhiêu đến bạn?
Đáp: Cũng không nhiều lắm, chính là cái loại có thể biến một học sinh ba tốt trung thực hào phóng hướng về phía trước như ánh mặt trời thành một thiếu niên dong dài, keo kiệt bủn xỉn hệt bà mẹ già.
Sở Ngu bưng một khuôn mặt y như kiểu mẹ kế, vẻ mặt không vui nhìn anh trai Sở mặc kệ luôn cả em trai ruột trên lưng, tùy tiện đặt xuống một chỗ rồi xông lên cướp lấy cái chậu hỏng trong tay mình.
Vừa cướp vừa không quên quở trách cô: “Em vứt nó đi làm gì, cái chậu này vẫn còn có thể dùng tốt, cô nhóc phá của!”
Sở Ngu nhìn cái chậu “Còn có thể dùng” vừa thủng vừa tróc sơn kia, gương mặt phá của nhỏ nhắn căng chặt.
“Về phòng!”
Anh cả Sở một tay cầm chậu, một tay khác hung ác gõ một cái vào đầu đứa em trai đang ngủ say bị ném xuống đất, trợn mắt nhìn Sở Ngu một cái, túm em trai đang mơ mơ màng màng vào phòng.
Sở Ngu bĩu môi cũng đi theo vào trong.
Từ lúc tiến vào cửa sân đến khi vào nhà, ba anh em ngoại trừ anh cả ra thì hai người còn lại đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn người cha ruột đang ngồi trong nhà lấy một cái. Sở Lập Nghiệp ngồi bên trên chờ con gái gọi một tiếng lập tức đen mặt lại.
Lượng vận động hôm nay chẳng ít hơn hôm qua bao nhiêu, vì buổi trưa mọi người đã ăn rất nhiều rồi nên buổi tối không thấy quá đói, sau khi rửa mặt đơn giản xong ba anh em lại lên giường sớm.
Ngày hôm sau khi tỉnh dây, xa cách nhiều năm, Sở Ngu cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác tinh thần sảng khoái.
Thay đổi một bộ óc không có thương tổn, có thể nói đây là lợi ích lớn nhất cô nhận được khi xuyên không.
Có lẽ là do hiểu được hôm qua đã mua quá nhiều đồ, còn chưa thu dọn xong. Anh cả Sở hiếm có khi bỏ qua cơ hội đào cỏ heo một buổi sáng kiếm công điểm mà cùng với em trai Sở ghé vào cạnh giường đất lật xem những thứ mua được hôm qua.
Sau khi Sở Ngu rửa mặt xong cũng đi tới, cầm lấy vải dệt mua hôm qua: “Đại Căn Nhi, nông trường có tiệm may không?”
Sở Giang Sơn đã có thể tâm bình khí hòa làm lơ cái cách xưng hô thiếu tôn trọng anh trai này. Anh ấy nhận lấy miếng vải trong tay Sở Ngu, nghi hoặc hỏi: “Có thì cũng có, em muốn may quần ảo hả? Cứ tùy tiện tìm một nhà trong thôn mình là được, gần như nhà nào trong thôn cũng biết làm hết, còn rẻ nữa.”
“Cứ đến nông trường đi, phải làm nhiều bộ lắm.