Mau thông báo cho phòng giáo vụ làm thủ tục chuyển trường, thiếu não dễ lây bệnh, đừng đi học mà không học được gì, rồi mang bệnh não tàn về nhà.”
Những gì cô vừa nói, gần như là sự thật được gói gọn trong nhiều lớp ngôn từ cao sang, trần trụi. Trắng trợn bới ra ngoài, vài người lớn trong phòng bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, Hoàng Nguyệt Lan và những người khác tức thì bị cảnh tượng này làm cho sợ đến nỗi thu mình vào một góc không dám nói gì, nhất thời không ai nói chuyện.
“Hiệu trưởng, thầy Vương nói rằng thầy muốn nói chuyện với em về việc đăng ký vào lớp dự bị của Đại học Bắc Kinh.” Hạ Trầm đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Trên mặt hiệu trưởng mang vài phần lúng túng, cố gượng cười: “Ồ, suýt nữa thì quên mất. À thì, Hạ Trầm buổi chiều em quay lại đi, bên này thầy còn một số việc, buổi chiều thầy sẽ nói chuyện này với em sau.”
Dựa theo ngày thường, Hạ Trầm nghe được ông nói vậy nhất định sẽ lễ phép tạm biệt rồi rời đi, nhưng hiệu trưởng không nghĩ tới Hạ Trầm quả thật trước sau như một lễ phép, nhưng là lễ phép hỏi ông: “Hiệu trưởng còn có việc gì thì cứ việc nói thẳng, cuộc thi ở lớp dự bị em đã báo danh rồi, em không cảm thấy mình còn có việc gì phải nói chuyện với thầy, suy cho cùng thì chuyện này chỉ liên quan đến bản thân em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây