Chu Nhị Đản cúi đầu lấy bài thi trong cặp sách ra, đưa tới tay Sở Ngu, trước khi Từ Chấn Đông quyết định có nên nhìn lại hay không, ông đã nghe thấy giọng điệu đầy ngoan ngoãn hơn nữa còn hơi nức nở nghẹn ngào của con riêng: “Vâng, em xin lỗi chị. Lần này em làm bài không tốt, chỉ đạt chín mươi hai điểm, ngay cả ba hạng đầu của lớp cũng không lọt vào.”
Từ Chấn Đông tự ngược bản thân tò mò hỏi: “Vậy con đứng thứ mấy trong lớp?”
Hai vành mắt Sở Nhị Đản đỏ hoe, thút thít trả lời: “Thứ, thứ năm.”
Từ Chấn Đông lại một lần nữa rơi vào im lặng, ông nhìn về phía cặp song sinh có biểu cảm giống mình, khuôn mặt suýt nữa rớt xuống đất: “Bài thi của hai đứa đâu?”
Cặp song sinh đồng thời nghẹn họng, nhớ lại bài thi của mình vừa vượt qua hai vị trí cuối lớp. Có lẽ là do bị Sở Ngu nhét vào chuồng chó một lần nên mất hết thể diện, ngược lại ở trước mặt anh em kế của mình cũng không cảm thấy xấu hổ bao nhiêu, chủ yếu là vì sợ cha mình không chịu nổi sự tương phản mạnh mẽ này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây