Cậu ta cởi dây xích con chó ra, sau đó vỗ vỗ đầu nó, nhẹ nhàng nói một câu: “Vàng, mau qua đó.”
Con chó kia nghe được câu mệnh lệnh thì lập tức sủa to rồi chạy như điên về phía người mà nó thấy lạ nhất là Sở Ngu, Từ Dao Dao hoảng sợ, cô ấy hay tới nhà ông ngoại Tống chơi cho nên rất thân với Vàng, cô ấy chưa bao giờ thấy được vẻ hung ác như bây giờ của nó cả, cho nên bây giờ cô ấy bị dọa sợ tới mức chỉ có thể đứng im ở một bên mà không nhúc nhích gì được.
Tống Tần khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào Sở Ngu chỉ chờ để xem vẻ mặt hoảng sợ biến sắc của cô.
Lúc này Sở Ngu còn không rõ ý định của bọn họ nữa thì thật là uổng công danh xưng thiên tài của mình. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười, cô không những không tránh né mà còn xông lên, một tay cô bóp chặt cổ con chó, tay còn lại bóp chặt cái miệng muốn há ra của nó, sau đó cứ thế mà nhấc bổng nó lên.
Vàng là một con chó ta hung dữ, nhưng mà bây giờ nó lại đụng phải người còn hung dữ hơn cả nó, nên nó sợ ngay. Cái đuôi nó lập tức rũ xuống, kẹp chặt ở hai chân sau, trong cổ họng truyền ra tiếng ẳng ẳng nức nở, dường như muốn cầu xin người khủng bố ở trước mặt nó tha thứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây