Ông ta thích Thẩm Phái Quân, từ giây phút bà đi vào thôn Thanh Hà ông ta đã nhất kiến chung tình với bà. Có điều ông ta cũng tự biết bản thân không xứng với bà, không chỉ vì điều kiện tự thân của Thẩm Phái Quân ở đó, không nói đâu xa, gần nhất ông ta cũng không thể bằng với anh cả của mình. Với ông ta mà nói, Thẩm Phái Quân chính là nữ thần ở trên trời, Sở Lập Nghiệp có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đời mình có thể may mắn được ôm trăng vào lòng.
Nhưng ông ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đại đa số đàn ông trên đời này đều có chung một thói hư tật xấu, khi nữ thần trong lòng cũng giống như bất kỳ người con gái nào khác, lúc người đó vì ông ta sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà, lâu dần, ánh trăng sáng cũng trở thành cơm trắng.
Có điều ông ta không ngờ tới, cơm trắng đã nằm trong chén lại có một ngày rời đi, trở về bầu trời của bà.
Sở Lập Nghiệp nhìn người đàn bà trước mặt, vẻ thùy mị thướt tha không kém năm đó, trong lòng vô cùng phức tạp, cũng không rảnh lo tới Triệu Tú Liên ở bên cạnh đang mang thai con trai bảo bối của ông ta. Ông ta xoa xoa tay mình, khô khốc nói: “Bà có thể tới thăm con, những chuyện khác không cần nói tới, tôi không đồng ý.” Nói xong thì muốn đi.
Thẩm Phái Quân nóng nảy nói: “Ông đợi một chút, chuyện này có thể thương lượng mà. Ông muốn gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn các người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây