Sở Tư Tuệ vừa nhìn thấy thì hoảng sợ, sau đó phản ứng lại mặt đều đỏ bừng, lông mày bà ta nhướng lên, vươn một tay chỉ vào Sở Ngu mắng: “Con nhỏ chết tiệt này mày còn có chút lễ phép nào hay không? Hành động vừa rồi của mày có nghĩa là gì, học ai?”
Sở Ngu hất tay bà ta ra, hai tay khoanh trước ngực nhìn Sở Tư Tuệ: “Không phải bà nói chúng tôi là bạch nhãn lang sao? Cho nên đương nhiên là học cái loại lông mày nhíu nhướn cao, tiếng gào thét vừa nhọn vừa sắc của bạch nhãn lang đó.”
Mu bàn tay Sở Tư Tuệ đau nhói, bà ta vội rụt tay lại, xoa xoa một chút rồi bỗng phản ứng lại, những lời Sở Ngu vừa nói có ý mắng bà ta.
Bà ta lớn lên trong sự tâng bốc, khen ngợi của người khác, chưa từng bị một hậu bối nói bóng gió, mắng mỏ như vậy nên vô cùng tức tối, chống nạnh định chửi lại.
“Khụ.” Bà nội Sở vẫn đứng một bên không lên tiếng, lúc này bèn hắng giọng một tiếng. Đôi mắt sụp mí do tuổi già liếc sang, nói với Sở Ngu bằng giọng điệu không vui lắm: “Con bé này càng lớn, tính khí càng quái gở, miệng lưỡi sắc bén, chẳng còn dáng vẻ đáng yêu, thuận mắt như hồi bé.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây