Ông cụ không nói hết nhưng Ứng Yến có thể đoán ra được.
“Dù cho mọi chuyện thế nào thì cũng phải liên lạc được với người ta chứ?” Ứng Yến hỏi.
“Ông cũng thử đi tìm rồi nhưng có rất nhiều tư liệu bị lạc mất, có lẽ là bị hỏa hoạn hay lũ lụt làm mất rồi. Ông liên lạc với những chiến hữu lúc trước, ai cũng không nói được ông ấy đi đến đâu, có lẽ không tra ra được người như này.
Nếu không phải có túi bạc kia, còn có nhóc con xinh xắn đáng yêu, ông còn tưởng đây chỉ là giấc mộng.” Ông cụ lắc đầu, lúc lớp trưởng đưa đứa bé tới, sắc trời tối đen, ông cụ chỉ cảm thấy người này rất quen nhưng mặt mũi lại mơ hồ.
Có thể nói bây giờ người có đứng trước mặt ông ấy, ông ấy cũng không thể nhận ra, dù sao cũng chia cắt nhiều năm như thế, từng chiến hữu già đều rời đi, người còn sống cũng gầy gò khô khốc, làm gì còn dáng vẻ lúc còn trẻ nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây