“Muốn tôi giúp?” Tần Nguyên Cửu nhíu nhíu mày.
“Đồng chí Tần có nhiều biện pháp, có thể xây nhà gạch trong thôn thì còn gì mà không làm được?” Kha Mỹ Ngu cười he he, hai tay chắp lại, trên mặt lộ ra chờ mong.
“Không phải là không thể.” Anh uống một hớp sữa lớn, chậm rãi nói: “Con người tôi trước giờ làm gì cũng phải có qua có lại.”
“Tất nhiên, đồng chí Tần là ân nhân cứu mạng của những đứa trẻ kia, nhất định cha mẹ chúng sẽ sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của anh.” Kha Mỹ Ngu gật đầu liên tục.
Tần Nguyên Cửu đặt chiếc cốc trong tay xuống, bỗng nhiên tiến lên phía trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây