Ứng Yến mím chặt môi: “Anh nhớ em còn nợ anh một điều kiện.”
Kha Mỹ Ngu giật mình: “Đã là chuyện xưa lắm rồi, chúng ta có thể bỏ qua được không?”
“Dù có xưa thế nào, đó vẫn là thứ em nợ anh, lẽ nào em muốn quỵt nợ sao?” Ứng Yến nhướng mày hỏi.
“Anh càng nói, em càng không tự tin. Anh cứ nói trước là chuyện gì đi, để em biết lúc đó anh có đào hố cho em không chứ!” Kha Mỹ Ngu phàn nàn.
Ứng Yến khẽ thở dài, ôm chặt lấy cô: “Vu Nhi, anh… anh đời đời kiếp kiếp chỉ có một điều ước, đó là được già đi cùng em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây