Quả nhiên, xe buýt vừa rời đi, Viện trưởng liền rũ bỏ khuôn mặt hiền lành, cười lạnh bảo nhân viên tập hợp tất cả bọn trẻ lại, cầm một thanh sắt to dày bằng cổ tay trong tay, hướng về phía bọn trẻ đang run bần bật, khiển trách: “Đừng tưởng tao không nhìn thấy hành động mờ ám của chúng mày, chẳng lẽ làm cho người ta chán ghét khiến chúng mày vui vẻ như vậy?
Tổ chức mở cô nhi viện nhận nuôi chúng mày, nhưng nhiều người cần cơm ăn áo mặc như vậy, có cái nào là không cần tiêu tiền? Chúng mày không thể ngoan ngoãn, làm người ta yêu thích được sao?”
Nói xong, bà ta không ngước mắt lên, đọc tên mấy đứa trẻ: “Chúng mày đi theo tao.”
Vừa nghe thấy viện trưởng gọi người, tất cả bọn trẻ đều sợ hãi, túm tụm lại, đặc biệt là những đứa trẻ được gọi tên đều không khỏi khóc lóc: “Mẹ viện trưởng, chúng con sẽ ngoan ngoãn, xin đừng đuổi chúng con đi...”
“Mấy đứa trẻ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy?” Nhân viên bên cạnh khuyên nhủ: “Nơi này có gì tốt? Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cũng không có người yêu thương. Mẹ viện trưởng đã khảo sát gia đình nhận nuôi các con, mới đưa ra quyết định.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây